Tôi nghe như vầy.
Một thời Đức
Phật du hóa tại nước Xá-vệ, trong rừng Thắng, vườn Cấp cô độc.
Bấy giờ Đức Thế
Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Ta sẽ nói cho
các ngươi nghe về pháp chân nhân, và pháp không phải chân nhân.
Hãy lắng nghe, hãy khéo tư niệm”.
Các Tỳ-kheo thọ
giáo lắng nghe.
Phật nói:
“Thế nào là pháp không phải chân nhân? Ở đây có một người thuộc dòng dõi
hào quý, xuất gia học đạo và những người khác thì không như vậy. Người
ấy nhân vì dòng dõi hào quý mà quý mình khinh người. Đó gọi là pháp
không phải chân nhân. Pháp chân nhân xét nghĩ như thế này: ‘Ta không
phải nhân bởi dòng dõi hào quý mà đoạn trừ được dâm, nộ, si. Hoặc có
người nào đó không phải dòng dõi hào quý mà xuất gia học đạo, thực
hành pháp như pháp, tùy thuận pháp, hướng đến pháp và thứ pháp,
do đó mà được cúng dường, cung kính’. Như vậy, vị này thú hướng sự
chứng đắc pháp chân đế nhưng không quý mình, không khinh người. Đó gọi
là pháp chân nhân.
“Lại nữa, hoặc
có người đoan chánh, khả ái, những người khác không được như vậy.
Người kia nhân vì mình đoan chánh, khả ái mà quý mình khinh người. Đó
gọi là pháp không phải chân nhân. Pháp chân nhân xét nghĩ như thế này:
‘Ta không phải do vẻ đoan chánh khả ái này mà đoạn trừ được dâm, nộ,
si. Hoặc có người nào đó không đoan chánh khả ái nhưng thực hành pháp
như pháp, tùy thuận pháp, hướng pháp, thứ pháp, do đó được cúng dường
cung kính’. Như vậy vị này thú hướng sự chứng đắc pháp chân đế, nhưng
không quý mình khinh người. Đó gọi là pháp chân nhân.
“Lại nữa, hoặc có một người hùng biện, luận giỏi, những người khác không
được như vậy. Người kia nhân vì hùng biện, luận giỏi mà quý mình khinh
người. Đó gọi là điều của kẻ không phải chân nhân. Pháp chân nhân xét
nghĩ như thế này: ‘Ta không phải do tài hùng biện, luận giỏi này mà
đoạn trừ được dâm,
nộ, si. Hoặc có người nào đó không có tài hùng biện, luận giỏi, nhưng
người ấy thực hành pháp như pháp, tùy thuận pháp, hướng pháp, thứ
pháp, do đó mà được cúng dường cung kính’. Như vậy, vị này thú hướng
sự chứng đắc pháp chân đế, nhưng không quý mình, không khinh người. Đó
gọi là pháp chân nhân.
“Lại nữa, hoặc
có người thuộc hàng Trưởng lão, quen biết với vua, nổi tiếng với mọi
người và có đại phước, những người khác không được như vậy. Người kia
nhân vì là Trưởng lão, vì quen biết với vua, vì nổi tiếng với mọi
người và có đại phước mà quý mình khinh người. Đó gọi là pháp không
phải chân nhân. Pháp chân nhân xét nghĩ như thế này: ‘Ta không phải do
Trưởng lão, không phải do quen biết với vua, nổi tiếng với mọi người
và có đại phước mà đoạn trừ được dâm, nộ, si. Hoặc có người nào đó
không phải là Trưởng lão, không quen biết với vua, không nổi tiếng với
mọi người và cũng không có đại phước, nhưng người ấy thực hành pháp
như pháp, tùy thuận pháp, hướng pháp, thứ pháp, do đó mà được cúng
dường cung kính’. Như vậy, vị này thú hướng sự chứng đắc pháp chân đế,
nhưng không quý mình, không khinh người. Đó gọi là pháp chân nhân.
“Lại nữa, hoặc
có người tụng kinh, trì luật, học A-tỳ-đàm,
thuộc làu A-hàm,
học nhiều kinh sách, người khác không được như vậy. Người kia nhân vì
thuộc làu A-hàm, học nhiều kinh sách nên quý mình khinh người. Đó gọi
là pháp không phải chân nhân. Pháp chân nhân xét nghĩ như thế này: ‘Ta
không phải do thuộc làu A-hàm, học nhiều kinh sách mà đoạn trừ được
dâm, nộ, si. Hoặc có người nào đó không thuộc làu A-hàm, cũng không
học nhiều kinh sách, nhưng người ấy thực hành pháp như pháp, tùy thuận
pháp, hướng pháp, thứ pháp, do đó mà được cúng dường cung kính’. Như
vậy, vị này thú hướng sự chứng đắc pháp chân đế, nhưng không quý mình,
không khinh người. Đó gọi là pháp chân nhân.
“Lại nữa, hoặc
có người mặc y phấn tảo, nhiếp ba pháp phục, trì y bất mạn,
người khác không được như vậy. Người kia nhân vì trì y bất mạn nên quý
mình khinh người. Đó gọi là pháp không phải chân nhân. Pháp chân nhân
xét nghĩ như thế này: ‘Ta không phải do trì y bất mạn này mà đoạn trừ
được dâm, nộ, si. Hoặc có người nào đó không trì y bất mạn nhưng thực
hành pháp như pháp, tùy thuận pháp, hướng pháp, thứ pháp, do đó mà
được cúng dường cung kính’. Như vậy, vị này thú hướng sự chứng đắc
pháp chân đế, nhưng không quý mình, không khinh người. Đó gọi là pháp
chân nhân.
“Lại nữa, hoặc có người thường đi khất thực, cơm chỉ ngang bằng năm thăng,
chỉ khất thực hạn cuộc nơi bảy nhà, chỉ ăn một bữa, quá giờ ngọ không
uống nước trái cây,
người khác không được như vậy. Người kia nhân vì quá giờ ngọ không
uống nước trái cây mà quý mình khinh người. Đó gọi là pháp không phải
chân nhân. Pháp thượng nhân xét nghĩ như thế này: ‘Ta không phải do sự
quá giờ ngọ không uống nước trái cây này mà đoạn trừ được dâm, nộ, si.
Hoặc có người nào đó không dứt bỏ sự quá giờ ngọ uống nước trái cây,
nhưng người ấy thực hành pháp như pháp, tùy thuận pháp, hướng pháp,
thứ pháp, do đó mà được cúng dường cung kính’. Như vậy, vị này thú
hướng sự chứng đắc pháp chân đế, nhưng không quý mình, không khinh
người. Đó gọi là pháp chân nhân.
“Lại nữa, hoặc
có người ở chỗ rừng vắng sơn lâm, dưới gốc cây, hoặc ở núi cao hay nơi
đất trống, hoặc nơi gò mả, hoặc có thể biết thời; người khác không
được như vậy. Người kia nhân vì biết thời mà quý mình khinh người. Đó
không phải là pháp chân nhân. Pháp chân nhân xét nghĩ như thế này: ‘Ta
không phải do sự biết thời này mà đoạn trừ được dâm, nộ, si. Hoặc có
người nào đó không biết thời nhưng người ấy thực hành pháp như pháp,
tùy thuận pháp, hướng pháp, thứ pháp, do đó mà được cúng dường cung
kính’. Như vậy, vị này thú hướng sự chứng đắc pháp chân đế, nhưng
không quý mình, không khinh người. Đó gọi là pháp chân nhân.
“Lại nữa, hoặc
có người vừa được Sơ thiền; người kia nhân vì được Sơ thiền mà quý
mình khinh người. Đó gọi là pháp không phải chân nhân. Pháp chân nhân
xét nghĩ như thế này: ‘Về Sơ thiền, Đức Thế Tôn nói là vô lượng chủng
loại, nếu có kế chấp thì gọi là ái
vậy. Do đó người ấy được cúng dường cung kính’. Như vậy, vị này thú
hướng sự chứng đắc pháp chân đế, nhưng không quý mình, không khinh
người. Đó gọi là pháp chân nhân.
“Lại nữa, hoặc có người được đệ Nhị, đệ Tam, đệ Tứ thiền; được Không xứ,
Thức xứ, Vô sở hữu xứ, Phi hữu tưởng phi vô tưởng xứ, người khác không
được như vậy. Người kia nhân vì được phi hữu tưởng phi vô tưởng xứ nên
quý mình khinh người. Đó gọi là pháp không phải chân nhân. Pháp chân
nhân xét nghĩ như thế này: ‘Phi hữu tưởng phi vô tưởng, Đức Thế Tôn
nói là vô lượng chủng loại, nếu có kế chấp thì gọi đó là ái, do đó
người ấy được cúng dường cung kính’. Như vậy, vị này thú hướng sự
chứng đắc pháp chân đế, nhưng không quý mình, không khinh người. Đó
gọi là pháp chân nhân.
“Các ngươi hãy
nhận biết pháp chân nhân và pháp không phải chân nhân. Sau khi biết
được pháp thượng nhân và pháp không phải chân nhân rồi, hãy dứt bỏ
pháp không phải chân nhân và hãy học pháp chân nhân”.
Giàu, đẹp trai,
nói giỏi,
Trưởng lão, tụng
nhiều kinh,
Y, thực, tu núi,
thiền,
Sau cùng bố vô
sắc.
“Các ngươi nên
học như vậy”.
Phật thuyết như
vậy, các Tỳ-kheo nghe Đức Phật thuyết, hoan hỷ phụng hành.