TẾ ÐIÊN HÒA THƯỢNG
Người dịch: Ðồ Khùng
- - -o0o- - -
Tập Hai
Hoa Thanh Phong núi Cát Thỉ gặp yêu
Kim Nhãn Phật nổi giận giết Hòa thượng
Tế Ðiên dẫn bốn vị Ban đầu bước vào đại điện
chùa Thiết Phật, thấy từ đó có một cột yêu khí bốc thẳng lên không. Bên
trong đại điện, phía Ðông đặt một chiếc bàn có người ghi sổ chuyên thâu
bạc, phía Tây cũng có đặt bàn chuyên thâu tiền. Chỉ có một người phụ nữ
đang dâng hương trước bàn. Người này độ hai mươi ngoài tuổi, tóc thoa dầu
bóng lộn, mặt đầy phấn sáp, biểu lộ không phải là người lương thiện. Người
ấy đang lớn tiếng cầu đảo:
- Nguyện cầu đức Phật chứng giám, tiểu phụ họ Ðào, nhân vì chồng
tiểu phụ mắc phải bệnh cổ trướng, mong cầu đức Phật từ bi thí cho một ít
thuốc về trị bệnh cho chồng tiểu phụ, bệnh lành xin đến dâng hương bái tạ!
Thiết Phật phát ra tiếng người, nói:
- Này Ðào thị, nàng có cúng một điếu tiền cho
Phật gia chưa.
- Con có đem theo đây.
- Có mang theo thì hãy đem nộp vào bàn thu tiền kia. Phật gia sẽ cho
nàng một gói thuốc đem về trừ bệnh cho cả nhà.
- Xin cảm tạ Phật gia.
Ðào thị nói rồi lãnh thuốc đi ra. Ðào thị vừa đi ra thì có một thiếu
phụ từ bên ngoài đi vào, một bước lạy một lạy thật là thành khẩn. Thiếu
phụ này đâu nhà họ Lưu, nhũ danh con nhà họ Lý, ở Lưu gia trang ngay hướng
Nam huyện Khai Hóa, chồng nàng đi buôn bán xa, mấy năm không có tin tức
gì. Lưu Lý thị có bà mẹ chồng, nhà quá nghèo khổ chỉ dựa vào nghề may vá
qua ngày. Lưu Lý thị là người hiền hiếu vô cùng, ngặt nỗi mẹ chồng mắc
bệnh cổ trướng đã hơn hai năm nay. Nghe nói ông Phật ở chùa Thiết Phật
hiển thánh chuyên trị bệnh cổ trướng, Lý thị một dạ chí thành, từ nhà ra
đi mỗi bước một lạy, đi hết một ngày đêm mới đến chùa Thiết. Lưu Lý thị
đốt hương khấn vái:
- Cúi xin đứa Phật từ bi chứng giám! Tiểu phụ là Lý thị, dâu nhà họ
Lưu, nhà có bà mẹ già bị bệnh cổ trướng đã hơn hai năm nay, xin đức Phật
từ bi ban cho một ít thuốc. Nếu mẹ chồng con được lành bệnh, đến khi chồng
con buôn bán trở về, con xin đến dâng hương lễ tạ.
Yêu tinh dò xét thấy chứng cổ trướng ấy không phải là do thuốc độc
của chúng rải gây ra nên không thể trị được, bèn nói:
- Này Lưu thị, nàng có mang tiền theo không?
- Nhà con nghèo quá không có tiền. Xin Phật gia
từ bi, từ bi ban phước cho con.
- Không được! Phật gia đây không miễn trừ ai hết! Không có tiền thì
không có thuốc đâu! Nàng hãy về đi!
Lưu thị ho sặc một tiếng, trong bụng nghĩ: “Ở thế gian người ta tranh
nhau thế lợi tất nhiên rồi, ngay đến Phật gia cũng hám tài nữa! Ðáng tiếc
cho tấm lòng thành của ta vô dụng!”. Tự thấy không cách gì xin thuốc được
bèn đứng dậy đi ra ngoài. Tế Ðiên xem thấy biết nàng là hiếu phụ hiền
lương, bèn nói:
- Vị tiểu nương tử này đừng buồn, để ta cho một viên thuốc đem về
cho mẹ nàng uống, bệnh sẽ hết ngay thôi mà!
Lưu Lý thị nhận viên thuốc, nói lời cảm tạ rồi ra về. Tế Ðiên bước
vào đại điện dòm thấy Thiết Phật kim thân ngồi cao một trượng hai thước,
tòa sen cao năm thước, trước mặt hương đèn chất đống, bánh trái cúng đầy.
Tế Ðiên lại gần thò tay chớp lấy một trái xá lị, một trái đào định cho vào
miệng. Người đánh chuông thấy vậy mới hỏi:
- Ông Hòa thượng kia ở đâu đến đây? Sao dám lấy trái cây ăn thế?
Tế Ðiên nói:
- Trong chùa này có cái gì ăn cái nấy chớ sao! Các ngươi ở trong
chùa này, nhờ Phật mà có cơm ăn áo mặc, kể như là con cháu của Hòa thượng
ta hết cả.
Người đánh chuông nghe nói như vậy, nổi giận trợn mắt chạy lại định
đánh Hòa thượng. Tế Ðiên lấy tay chỉ một cái, dùng định thân pháp trồng
cứng anh ta lại rồi nhảy lên tòa sen hét:
- Hay cho đồ chết tiệt này, mi dám ở đây hưng yêu tác quái làm hại
lương dân hử? Hòa thượng ta kiếm mi kết thúc tánh mạng đây!
Nói rồi nhắm ngay Thiết Phật xáng cho hai bạt tai. Mấy người dân thấy
vậy nói loạn cả lên:
- Coi coi, ông Hòa thượng khùng bạt tai Thiết
Phật kìa!
Bốn vị Ban đầu cũng đứng bên ngoài xem, kế nghe từ trong bụng Thiết
Phật nổi lên tiếng ồ ồ, tiếng đó giống như tiếng sấm. Bỗng nhiên vang lên
một tiếng như trời long đất lở, bốn vị Ban đầu dòm thấy kim thân trượng
hai của Thiết Phật luôn cả tòa sen nghiêng đổ ập về phía trước lôi theo Tế
Ðiên đè chẹt xuống dưới. Sài Nguyên Lộc, Ðỗ Chấn Anh thấy vậy cả kinh, lớn
tiếng khóc rống:
- Sư phụ ơi, lão nhân gia không ngờ bị chết ở
đây, chết tức chết tối như thế này!
Dương Quốc Ðống và Y Sĩ Hùng cũng rơi lệ than
thở:
- Ðáng tiếc Tế Công là người hiền, bị đè nhẹp
xuống đất, tan xương nát thịt còn gì!
Dương Quốc Ðống nói:
- Này Sài đầu, anh không nên khóc nữa! Người ta sống có nơi, chết có
chỗ, đó là lẽ thường thôi! Chúng ta đi về đi!
Bốn người sửa soạn bước ra thì nghe có tiếng dép lẹp xẹp quen thuộc
của Tế Ðiên từ bên ngoài tiến từ từ vào. Tế Ðiên nói:
- Sài đầu, mấy chú rầu rĩ cái gì vậy?
Sài Nguyên Lộc tức thì nín khóc, hỏi:
- Sư phụ, té ra người không chết hả?
- Không đâu, con yêu tinh này giữ quá, nó tính ám hại Hòa thượng ta,
ta phải kiếm nó sống mái một trận mới được
- Tụi tôi chính mắt thấy sư phó bị đè xuống đất mà làm sao sư phó
thoát ra được như vậy?
- Làm sao đè được! Hồi kim thân ngã xuống, ta sợ quá bước trớ qua
một bên là khỏi rồi.
Ðương nói tới đó, bỗng Tế Ðiên la lớn:
- Ái chà chà, không xong, không xong! Bớ người
ta, yêu tinh tới đó!
Nói chưa hết câu, một trận cuồng phong nổi lên
dữ dội. Thật là:
Vù vù mây mù cuốn
Ào ạt rừng cây nghiêng
Biển cả dâng trào sóng
Núi vỡ đá lăn chiêng
Cát bụi mù trời đất
Mờ mịt quỉ thần kiêng
Trận cuồng phong quá lớn
Thổi qua khắp mọi miền.
Cùng với trận cuồng phong ập đến, từ nửa lưng
trời sa xuống một con yêu tinh quây chặt Tế Ðiên vào giữa. Con yêu tinh
này là ai, làm sao lại có liên quan đến chùa Thiết Phật?
Nguyên sư phụ của Kim nhãn phật Khương
Thiên Thoại là Hoa Thanh Phong, hiệu là Cửu Cung chân nhân chuyên tu tả
đạo bàng môn; ông ta cũng là chú của Hoa vân Long nữa, đang tu luyện trên
Lăng Vân quán ở núi Cổ Thiên. Trước kia Lăng Vân quán có vị đạo sĩ họ
Hoàng tu hành chân chánh đang ở đó, bị Hoa Thanh Phong giết đi chiếm lấy
ngôi miếu giầu có này. Ðằng sau miếu có một tòa tháp tên là Yên Vân tháp,
mỗi khi gặp ngày có mưa, từ đáy tháp gạch khói bốc lên mù mịt, bay đến nửa
từng không chưa tan, lơ lửng như một đám mây vậy. Ðó là một cổ tích của
Lăng Vân quán này.Vì thế mà có rất nhiều hạng quan sang, nhà giầu thường
đến ở miếu này để chờ xem cổ tích khói bốc lên từ Yên Vân tháp. Nào ngờ,
từ khi Hoa Thanh Phong về tiếp nhận miếu này, khói không còn đùn lên từ
tháp nữa. Hoa Thanh Phong trong lòng thầm nghĩ: “Lạ thiệt, ta thấy ở lưng
chừng ngôi tháp này thường có chim bay vào mà chẳng thấy trở ra, mà chung
quanh tháp lại có lông chim rải rác trên đất”. Hoa Thanh Phong nghĩ mơ hồ
như vậy nhưng không biết trong tháp có cái gì trong đó! Một ngày kia, Hoa
Thanh Phong rảnh việc, lại đến thăm chừng ngôi tháp. Ðang lúc lặng lẽ,
bỗng nghe đằng sau lưng có tiếng nói:
- Vô lượng Phật, Hoa đạo hữu! Ngài làm gì đó?
Hoa Thanh Phong xoay người lại nhìn, trước
mặt mình một người mặc đạo bào màu xanh nhạt, lưng thắt dây tơ, vớ trắng
vân hài, mặt như bùn xanh, chân mày đỏ như chu sa trên đôi tròng mắt màu
vàng thau và bộ râu quai nón màu hung đỏ. Hoa Thanh Phong thấy người này
lạ hoắc nhưng cũng lật đật nói:
- Ðạo hữu từ đâu đến đây?
Lão đạo sĩ kia nói:
- Hoa đạo hữu, ông không nhận ra tôi sao?
Tôi ở phòng Ðông của miếu này hơn nửa năm rồi mà!
- Phải, phải đấy! Mời đạo hữu vào trong này
ngồi.
Hai người bước lại ngồi ở bên mái hiên. Vị lão
đạo sĩ kia nói:
- Hoa đạo hữu, ông thiệt không nhận ra tôi sao?
- Tôi thiệt nhớ không ra, chưa lãnh giáo quý
tính của đạo hữu!
- Tôi họ Thường, tôi cùng ông thật ra có một
đoạn duyên tiên.
- Ðạo hữu tham tu ở tòa danh sơn động phủ nào?
- Tôi tu ở núi Bàn Cổ.
- Ðạo hữu tham tu ở đó bao nhiêu năm?
- Xin nói cho đạo hữu rõ: Khi Văn Vương ra
khỏi Hổ quan thâu Lôi Chấn Tử chính mắt tôi dòm thấy; lúc Khương Thái Công
chém tướng phong thần, tôi tới trễ nên không kịp dự. Bao nhiêu đó để biết
số năm nhiều hay ít!
Hoa Thanh Phong nghe nói trong lòng mới rõ
ràng, đoán đại khái chắc trước mặt mình là yêu tinh chi đây. Hai người
luận đạo, quả nhiên lão đạo sĩ họ Thường là người có đạo đức cao xa, kêu
gió gọi mưa, sai thần bắt quỷ, tất cả đều lão thông. Hoa Thanh Phong mời
ăn uống, lão cứ ăn uống rất tự nhiên. Hai người rất là thân mật, lâu ngày
trở thành tri kỷ. Ngày kia Hoa Thanh Phong nói:
- Thường đạo hữu, chúng ta đã thân mật
nhau rồi, tôi muốn thấy pháp thân của đạo hữu được không?
- Ðạo hữu nói gì?
- Tôi muốn thấy chân tướng của đạo hữu.
- Cũng được thôi, nhưng phải chờ lúc trăng
sao lặn, mặt trời chưa mọc, tôi mới có thể cho đạo hữu thấy được. Chúng ta
là người tu đạo rất kỵ tam quang. Nếu bị ba nguồn sáng của mặt trời, mặt
trăng và ngôi sao chiếu vào, e gặp phải lôi kiếp lắm! Ngày mai, lúc trăng
sao lặn hết, mặt trời chưa mọc, ánh sáng còn lờ mờ, đạo hữu mở cửa miếu
nhìn về phía chánh Bắc. Tôi sẽ ở đầu núi phía Bắc chờ đạo hữu.
- Thế thì được!
Rồi kêu đạo đồng dọn rượu lên, hai người
vừa ăn uống vừa luận đạo cho đến chiều tối. Thường lão đạo sĩ nói:
- Tôi có việc xin cáo từ, hừng sáng mai sẽ gặp
lại.
Hoa Thanh Phong theo đưa ra cửa miếu rồi
chắp tay từ biệt. trở vào xong, Hoa Thanh Phong tự nghĩ: “Chắc chắn Thường
lão đạo sĩ này là yêu tinh rồi, nhưng không biết là yêu tinh gì? Phải chờ
ngày mai thấy được mới rõ”.
Sau khi đạo sĩ đi rồi, Hoa Thanh Phong dặn
bảo đạo đồng:
- Canh ba ngày mai hãy đánh thức ta dậy. Nhớ
đừng trễ mà hỏng việc của ta đấy nhé!
Dặn xong, Hoa Thanh Phong lên giường để nguyên áo nằm ngủ. Tiểu đồng
chờ đến canh ba đánh thức Hoa thanh Phong dậy. ông ta lật đật bước ra
ngoài xem, trên không ngàn sao còn nhấp nháy. Hoa Thanh Phong trở vào ngồi
uống trà đợi. Ðến khi phía Ðông rựng sáng, Hoa thanh Phong bèn bước ra
ngoài xem, trên không còn một vị sao mờ nhạt, mới ra phía sau miếu nhìn về
hướng bắc. Chẳng nhìn thì thôi, một khi nhìn thấy, Hoa Thanh Phong cơ hồ
muốn rớt tim! thật là quá sức tưởng tượng!*
Tế Công
đấu phép Kim nhãn Phật
Vân
Long lần nữa hại ba bạn
Cửu Cung chân nhân Hoa Thanh
Phong ngước mắt nhìn về sườn núi phía Bắc: ô kìa, một ông mãn sà tổ bố,
đầu gác ở chót núi Ðông, đuôi vắt ở chót núi Tây, dài cả mấy trăm trượng
với các khoan đốm đen đốm đỏ rõ ràng. Hoa thanh Phong thấy rồi hớp một hơi
thanh khí mới đứng vững được. Ðằng kia mãn sà từ từ thu nhỏ lại, thu lại
đến chỉ còn dài chừng một thước rồi bốc lên không như làn khói, chớp mắt
không thấy nữa. Hoa thanh Phong còn đang đứng há hốc miệng vì ngạc nhiên
thì nghe phía sau có tiếng nói:
- Vô lượng Phật, Hoa đạo hữu,
ông đã thấy rồi phải không?
Hoa Thanh Phong ngoái đầu nhìn
lại, thì ra là họ đạo sĩ họ Thường, bèn đáp:
- Tôi
đã thấy rồi. Xin mời vào trong ngồi, đạo hữu thật là pháp lực vô biên.
- Hoa đạo hữu này, chúng ta
đạo nghĩa thân thiết, từ nay nếu có việc cần đến tôi, dù muôn chết cũng
không từ!
- Thế
thì tốt quá!
Hai lão đạo sĩ từ đó sớm tối
cùng nhau luận đạo. Một ngày kia, Khương Thiên Thoại đến Lăng Vân quán ra
mắt sư phụ, Hoa Thanh Phong hỏi:
- Con
đến đây có việc gì?
- Chùa Thiết Phật của con lâu
ngày không sửa chữa. Con tính trùng tu lại, nhưng ngặt nỗi công trình quá
lớn, một mình con lo không xuể. Con đến xin sư phụ dạy cho con một hướng
đi.
Hoa Thanh Phong còn chưa đáp
lời, Thường lão đạo vọt miệng:
- Không
hề chi, con cần bao nhiêu tiền?
- Chắc
phải đến một muôn lạng bạc mới đủ. Khương Thiên Thoại nói:
- Con cứ về đi. Ngày mai ta
sẽ rải ba ngày chất độc. Con cứ dán báo cáo với mọi người là: Thiết Phật
hiển thánh trị bệnh. Không quá 10 ngày, ta sẽ kiếm cho con ít nhất cũng
được 8 đến 10 vạn lượng.
Hoa
Thanh Phong nói:
- Thế
thì tốt quá! Con hãy cám ơn sư bá đi!
Khương Thiên Thoại dập đầu bái
tạ Thường lão đạo sĩ rồi trở về chùa niêm yết báo cáo như lời đã dặn.
Thường lão đạo sĩ phun khí độc vào sông giếng ao hồ trong vùng. Ai uống
phải nước độc ấy liền mắc ngay bệnh cổ trướng. Mãng xà tinh bèn đến chùa
Thiết Phật nhập vào Thiết Phật nói tiếng người để trị bệnh. Người có tiền
đến xin thuốc phải bỏ vào một lượng bạc, người nghèo khổ quá thì bỏ vào
một điếu thôi. Hơn 800 thôn trang ở huyện Khai Hóa đều mắc y một chứng
bịnhoHHH
như nhau. Yêu tinh chắc mẻm thu
được tiền của dân chúng, nào ngờ hôm nay Tế Ðiên lại lò dò dến. Thiết Phật
bị đánh một bạt tai, yêu tinh sợ quá hoảng hồn bỏ chạy. Nhưng rồi nó tự
nghĩ: “Ta bị ông Hòa thượng kiếc này đánh đuổi thì còn mặt mũi nào gặp lại
Hoa đạo hữu nữa, chi bằng mình ăn thịt ông Hòa thượng này cho rồi!”. Nghĩ
rồi bèn hóa ra một trận gió bay trở lại, hiện nguyên hình con đại mãng xà
dài ba bốn trượng, từ nửa lừng đáp xuống, quấn chặt Tế Ðiên vào giữa, cất
đầu muốn mổ. Tế Ðiên đưa tay chộp cổ nó, xà tinh hết cử động, chỉ đưa mắt
nhìn Tế Ðiên. Những người buôn bán, thiện nam tín nữ dâng hương, ngay cả
bốn vị Ban đầu thấy rắn quấn Hòa thượng sợ quá chạy tuốt ra khỏi điện.
Ðương lúc quang cảnh bát nháo đó thì bên ngoài có tiếng “Vô lượng Phật”
vang lên. Khương Thiên thoại đã trở về. Hôm đó Khương Thiên Thoại cùng Hoa
Vân Long đến Tiểu Tây thôn gặp các thân hào nhân sĩ theo lời mời của họ.
Sau khi chào hỏi xong, họ mở lời:
- Xin
hỏi đạo gia quý tánh là chi?
Khương
Thiên Thoại thông báo tên họ xong rồi hỏi:
- Hôm
nay quý vị muốn gặp chúng tôi có việc chi?
- Hiện tại những người trong
thôn chúng tôi đang mắc bệnh cổ trướng, đại khái là do Phật gia hiển thánh
để tu sửa đền miếu. Chúng tôi muốn nhờ đại gia cầu xin với Phật gia mở
lòng từ bi thương xót con dân ở đây. Họ đều là người tốt cả. Chúng tôi sẽ
tình nguyện chung đậu tiền để sửa chùa. Không biết ý của đạo gia như thế
nào?
- Phải đó, Khương Thiên Thoại
nói, nếu quý vị phát tâm cúng tiền sửa chùa, tôi cố gắng cầu xin Phật độ
cho quý vị.
Ðương
nói tới đó thì bên ngoài có người vào bẩm báo:
- Bên ngoài có hai vị Hòa
thượng chùa Thiết Phật, một vị tên là Tạo thác đầu Bành Chấn và một vị tên
là Vạn hoa tăng Từ Hằng, đến tìm đạo gia có việc gấp.
Khương Thiên Thoại nghe nói
ngạc nhiên, lật đật cáo từ, cùng Hoa Vân Long bước ra. Thấy hai người Tạo
thác đầu Bành Chấn và Vạn hoa tăng Từ Hằng mặt mày thất sắc bèn hỏi:
-
Chuyện gì thế?
Bành
Chấn nói:
- Không xong, không xong rồi.
Tế Ðiên Hòa thượng hiện đang quậy ở chùa ta. Anh mau về xem thử!
Hoa Vân Long nghe nói Tế Ðiên
đã đến, sửa soạn co giò chạy trốn. Thấy vậy, Khương Thiên Thoại nói:
- Hoa nhị đệ, đừng có khiếp
quá như vậy. Ðể anh đi kết thúc tánh mạng ông Hòa thượng đó cho em coi.
Hoặc giả bắt trói ông ấy lại để em giết ổng cho đã nư giận.
Hoa Vân Long biết Khương Thiên
Thoại là người có bản lĩnh, mới yên tâm đôi chút, cùng Khương Thiên thoại
trở về chùa Thiết Phật. Khương Thiên Thoại thấy Tế Ðiên bị mãng xà quấn
chặt, bèn rút bảo kiếm thét lớn:
- Hay
cho tên Hòa thượng này, khi khổng khi không dám tới đây phá bĩnh chớ!
Nói rồi nhắm đúng cổ Tế Ðiên
lia ngang một kiếm. Tế Ðiên miệng niệm châm ngôn: - Án sắc lịnh hích! Nhát
kiếm đó lệch ngay cổ mãng xà. Bị nhát kiếm đó, máu phun ra có vòi, mãng xà
đau quá hóa làn khói đen chạy biến. Nhát kiếm vừa rồi làm tiêu hao cả trăm
năm đạo lực của nó. Tế Ðiên thấy mãng xà yêu tinh chạy đi rồi, bèn chắp
tay vái Khương Thiên thoại, nói:
- Xin
cảm tạ đạo hữu đã ra sức giúp đỡ.
Khương
Thiên Thoại tức giận, hét:
- Hay cho Tế Ðiên! Vô duyên
vô cớ mi tới đây phá hư dại sự của ta, ta đâu có thể dung thứ cho mi được!
Tế Ðiên
nói:
- Chúng
ta ra sau núi, có việc gì hãy nói sau có được không?
- Ðược,
Khương Thiên Thoại nói, ba vị hiền đệ hãy theo ta.
Hoa Vân Long, Bành Chấn và Từ
Hằng cùng đi theo ra cửa sau chùa. Ðến chỗ vắng không người, Tế Ðiên hỏi:
- Khương Thiên Thoại! Ngươi
muốn nói chuyện gì thì nói đi!
- Tế Ðiên, biết khôn mi hãy
quỳ xuống dập đầu lạy ta ba lạy, gọi là Tổ sư gia ba lần, sơn nhân đây lấy
đức hiếu sinh, tha cho mi khỏi chết. Bằng không sơn nhân đây kết thúc tính
mạng mi tức khắc thì đừng có trách.
Tế Ðiên
nhơn nhơn như không, nói:
- Hay cho tên Khương Thiên
Thoại chết tiệt này, dám nói với ta như thế hử? Mi là người xuất gia mà
không biết giữ mình chân chánh, đi chứa chấp bọn gian dương đại đạo, lại
còn rao truyền mê hoặc mọi người, rước yêu tinh về hãm hại lê dân. Hành
động tham tiền tài tác hại chúng dân, thương luân nghịch lý đó làm cho
trời giận người hờn mà gặp Hòa thượng ta còn dám nói lời vô lễ đó ư? Giả
sử ngươi đến trước đây dập đầu lia lịa, kêu gọi Tổ sư ba tiếng, Hòa thượng
ta còn chưa chịu tha cho mi nữa là!
Khương Thiên Thoại nghe nói
giận quá, mặt dỏ phừng phừng, rút bảo kiếm nhắm ngay Hòa Thượng chém tới.
Tế Ðiên tràn mình tránh khỏi, luồn ra sau sô hắn một cái. Khương Thiên
Thoại quáy mình nhắm ngay tim Hòa thượng đâm một nhát. Tế Ðiên né tránh
chạy quanh xà quần, lúc thì vỗ, lúc thì véo, lúc thọt, lúc đẩy, làm Khương
Thiên Thoại càng tức giận thêm. Hắn nhảy ra ngoài vòng đấu, hét:
- Hay cho Hòa thượng, ta thề
không đội trời chung với ông. Cái này là ông tự tìm đến cái chết, đừng
trách sơn nhân ta độc ác. Hãy coi bửu pháp của ta.
Nói rồi thò tay vào túi lấy ra
một món pháp bảo, miệng niệm chú lâm râm rồi thẩy lên trên không. Tế Ðiên
dòm ra chính là Hỗn ngươn như ý thạch, có thể lớn nhỏ tùy ý, theo gió rơi
xuống đầu Tế Ðiên như núi Thái Sơn ập tới. Tế Ðiên cười hà hà , lất tay
chỉ một cái, miệng niệm lục tự chân ngôn: “Án ma ni bát me hồng, án sắc
lịnh hích!”. Khối đá đang rơi , tóp lại bằng cái trứng gà rơi xuống đất.
Khương Thiên Thoại thấy vậy tức giận tràn hông, nói:
- Hay cho Hòa thượng! Mi dám
phá hư bửu pháp của sơn nhân. Hãy chờ xem bửu pháp này lấy tính mạng mi
đây.
Nói rồi lại lấy trong túi một
vật thảy lên, miệng niệm chú lâm râm. Tế Ðiên nhìn thấy trước mặt mình một
con mãnh hổ chờn vờn đập đuôi phóng tới. Tế Ðiên tay chỉ miệng niệm: “Án
ma ni bát mê hồng, án sắc lịnh hích!”. Cọp biến mất, thu hình thành mảnh
giấy vàng rơi xuống đất. Khương Thiên Thoại thấy hai lần bị phá mất bửu
pháp, liền đứng ngay tại chỗ, trong miệng đọc lâm râm, dùng kiếm chỉ một
cái, một chân bước tới, xuống trung bình tấn. Tức thì từ nửa từng không,
vô số đá cục nhằm Tế Ðiên đổ xuống. Tế Ðiên lột mũ xuống đưa ra hứng. Bao
nhiêu đá đều rơi tọt vào mũ hết. Tế Ðiên nói;
- Hôm
nay Hòa thượng ta phải cho mi biết mùi một chút mới được.
Nói rồi dốc tay đổ ra, đá
trong mũ lả tả rơi xuống đất, chồng chất lên nhau thành một trái núi. Tế
Ðiên lại lấy tay chỉ ngay Khương Thiên Thoại, miệng niệm: “Án sắc lịnh
hích”. Tức thì Khương Thiên Thoại nghe có một luồng khí lạnh chạy dọc
xương sống, rồi không tự chủ được lấy tay vả miệng mình bôm bốp.
Tế Ðiên
hô:
- Ðược
đấy! Ðánh mạnh hơn! Ðánh thêm mấy cái nữa!
Theo tiếng hô, Khương Thiên
Thoại tự vả vào miệng lia lịa đến nỗi chảy máu ra đầy miệng. Tế Ðiên lại
hô:
- Ðánh
rồi nhổ râu nó!
Nghe xong, Khương Thiên Thoại
tự động nhổ râu bựt bựt, trông rất thảm hại. Tế Ðiên nói:
- Khương Thiên Thoại, từ đây
về sau, ngươi có chịu chừa bỏ tội ác hay không? nếu không chịu hứa chừa bỏ
lỗi lầm thì Hòa thượng ta kết thúc tánh mạng mi cho rồi.
Khương Thiên Thoại bấy giờ bị
đau nhức chịu hết nổi, lại biết Hòa thượng lợi hại tới bực nào rồi, nên
đành nói:
-Xin sư phụ từ bi tha thứ cho!
Từ nay tôi xin tình nguyện ăn năn chừa bỏ, không dám tái phạm.
Tế Ðiên
nói:
- E mi
chỉ nói ngoài miệng chứ không thực lòng. Phải thề đi ta mới tin.
Khương
Thiên Thoại nói:
- Nếu
tôi không chịu hối cải sẽ bị thiên lôi đánh nát óc chết.
Tế Ðiên
nói:
- Ừ,
ta tha cho. Còn Hoa Vân Long mi mchạy đi đâu?
Hoa Vân Long đang đứng nhìn
ngơ ngẩn, chừng nghe Tế Ðiên nói, sợ cuống cả lên. Tạo thác đầu Bành Chấn,
Vạn hoa tăng Từ Hằng chạy về hướng Nam. Hoa Vân Long chạy về hướng Tây. Tế
Ðiên đuổi theo bén gót. Hoa Vân Long lúc này như chó phỏng lửa, khác nào
cá lọt vào lướt, cứ chạy thục mạng, cả đến không dám ngoái đầu dòm lại.
Ðến chừng không còn nghe tiếng dép cỏ lẹp xẹp đuổi theo nữa hắn mới định
thần đứng lại thở. Hắn mệt đến nỗi không thở ra hơi, mình mẩy ướt đẫm mồ
hôi. Thấy trước mặt có một tòa miếu, Hoa Vân Long tính chui vào đó trốn
đỡ. Hắn vừa đến bên rào miếu thì nghe bên trong có tiếng phụ nữ la:
- Bớ người ta, cứu tôi với!
Thằng cha thầy chùa dê này giữa ban ngày ban mặt dám bắt phụ nữ lương
thiện chớ. Mau buông ta ra!
Hoa Vân Long nghĩ bụng: “Hòa
thượng trong miếu này chắc không phải là người lương thiện. Ðể ta vào xem
thử!”. Nghĩ rồi cất mình vượt tường nhảy vào. Miếu này ngoài phòng phía
Bắc có ba gian, bên Nam và bên Tây cũng đều có ba gian nữa. Trong phòng
Bắc có tiếng phụ nữ tru tréo. Hoa Vân Long xoi cửa sổ nhìn vào. Trong
phòng, một vị Hòa thượng day mặt vào phía trong, tóc vừa mới cạo, vận một
chiếc quần ngắn. Gần đó có một người phụ nữ, tuổi độ ngoài 20, dáng vẻ ưa
nhìn. Ý Hòa thượng muốn chiếm đoạt cô gái bị cô gái cự tuyệt. Hoa Vân Long
tính thầm: “Mình đi từ phía sau, bất ngờ giết chết ông Hòa thượng đi, để
người phụ nữ này lại cùng ta ở trong miếu, cũng không đến nỗi tệ lắm”.
Nghĩ rồi rút dao ra, từ từ tiến vào, rồi bất ngờ lìa tới một dao, đầu Hòa
thượng rơi lông lốc xuống đất, chết tốt. Hoa Vân Long coi kỹ lại, Hòa
thượng này chẳng phải là người nào xa lạ, mà chính là anh em kết nghĩa với
mình trong nhóm Tây Xuyên ngũ quỷ. Hắn là Vân trung quỷ Trịnh Thiên Phúc.
Hoa Vân Long đứng ngây người một hồi lâu. Ðã lỡ giết rồi, người chết cũng
không sống lại được. Tên giặc ”a” lên một tiếng ngỡ ngàng.*
Thi Phật
pháp ngầm độ Hoa Vân Long
Thấy sắc
đẹp dâm tặc động lòng tà
Pho
truyện Tế Ðiên này ghi lại những việc cứu khốn phò nguy ở thế gian của Tế
Công. Những trung thần hiếu tử, nghĩa phu tiết phụ tất nhiên gặp nạn thành
an; còn tặc quan nịnh đảng, dâm tặc ác bá rốt cục bị báo ứng. Dụng ý của
người viết sách muốn cho người đời sửa ác tu thiện, khuyến thỉnh mọi
người. Tỷ như trung thần nghĩa sĩ gặp nạn, người đọc đều hận mình không có
cách gì cứu giúp ngay cho! Tại sao kẻ loạn thần tặc tử ai ai cũng muốn tru
diệt họ? Ðây là lẽ thường của nhân tâm, xưa nay đều như thế thôi. trịnh
Thiên Phúc suốt đời làm ác, chung cuộc cũng là báo ứng, nhận lấy cái chết
mơ mơ hồ hồ thôi. Hoa Vân Long cũng không nhìn rõ là ai, rẹt một cái khoa
dao giết quách!
Người phụ nữ kia tưởng Hoa Vân Long là người đàng hoàng, lật đật bước
tới cảm tạ:
- Cám ơn hảo hán đã ra tay cứu mạng. Tiểu phụ họ Lý, chồng họ Lưu.
Tôi về thăm nhà cha mẹ, em chồng tôi là Lưu Tứ rước về nhà chồng. Cưỡi lừa
đi qua cửa miếu bỗng gặp tên Hòa thượng dê này! Hắn ta trói chú em chồng
tôi bỏ vào mái phòng Tây, rồi lôi tiểu phụ vào đây định cưỡng giam. May
mắn được hảo hán giết chết hắn cứu giúp. Tiểu phụ bình yên trở về nhà, cả
nhà cảm tạ ân đức ân công vạn bội!
Hoa Vân Long mỉm cười nói:
- Tiểu nương tử ơi, nàng nghe ta nói đây! Hòa thượng bị ta giết
không phải là ai xa lạ. Ông ta là Vân trung quỷ Trịnh Thiên Phúc, anh kết
nghĩa của ta đó. Ta vì không thấy rõ nên phải giết nhầm anh ấy. Chuyện đã
như thế rồi, nàng cũng không cần phải đi đâu làm chi. Hai chúng ta sẽ
thành chồng vợ, tặng cho chú em chồng một nhát đi xuôi rồi chúng ta sống
ung dung ở miếu này chẳng ổn lắm ru?
Người thiếu phụ nghe nói như thế biết là gặp phải bọn bất lương, bèn
la toáng lên:
- Bớ người ta, mau cứu tôi với! Nó tính cưỡng
gian tôi đây này!
Hoa Vân Long hăm:
- Nàng định la hả? La lên ta sẽ giết chết nàng!
- Ừ, giết ta đi. Thà chết còn sướng hơn!
Hoa Vân Long nhìn người thiếu phụ nhan sắc dễ coi, lòng tà xúc động,
nhưng nói giết là giết không thể đừng được. Trong lúc còn đang lưỡng lự
đó, bên ngoài bỗng có tiếng cười hà hà, nói:
- Hay cho Hoa Vân Long! Mi dám ở đây làm chuyện tồi tệ ấy chứ! Ðáng
tiếc là Dương đại ca phát thiếp lục lâm, truyền lục lâm tiễn, làm lễ ăn
mừng ngươi giữ chánh giới dâm hoa! Bây giờ ngươi thật là mặt người dạ thú
dám làm chuyện này. Ðể ta giết quách mi cho rồi!
Hoa Vân Long nghe nói, rút dao hờm sẵn nhìn ra bên ngoài ba người
đang đứng sẵn. Người thứ nhất mình cao tám thước, tam đình đầy đặn, đầu
đội khăn đoạn xếp màu lam, mình mặc tiễn tụ hào cùng màu, lưng thắt dây
tơ, mang giày đế mỏng, bên ngoài khoác áo cừu màu lam. Mặt như than đỏ,
đôi mắt lấp lánh dưới đôi mày đôi, lông tay màu đen, ba chòm râu đen phất
phơ trước ngực. Người này chính là Phi tiên hỏa tổ Tần Nguyên Lượng. Người
thứ hai mình cũng cao tám thước, đội khăn tía, mặc tiễn tụ bào màu tía,
ngoài choàng áo cừu anh hùng màu xám lục. Mặt xanh bóng, cặp chân mày đỏ
như chu sa trên đôi con mắt long lanh, lông tay màu đỏ, bộ râu quai nón đỏ
bó quanh cằm. Người này tên là Lập địa ôn thần Mã Diêu Hùng. Người thứ ba
mặc áo trắng, gương mặt trắng đẹp đẽ ưa nhìn. Người này tên là Dương
Thuận, trác hiệu là Thiên lý thối, chính là em chú bác với Oai trấn bát
phương Dương Minh. Ba người này từ phủ Do Châu trở về. Dọc đường nghe đồn
Hoa Vân Long hái hoa gây án ở Lâm An, họ nghĩ: “Ðâu có lẽ! Hay thiên hạ
đồn nhầm chăng? Dương đại ca đã tổ chức ăn mừng Hoa Vân Long giữ chánh
giới dâm hoa rồi, hắn đâu có thể làm việc bất tuân vương pháp như thế?”.
Hôm nay ba người vừa đi đến ngoài tường của ngôi chùa Cổ Phật này, nghe
bên trong có tiếng phụ nữ la:
- Cứu tôi với! Nó muốn hiếp tôi nè!
Ba người đều là trang nghĩa hiệp, giữa đường thấy việc bất bình chả
tha thì làm sao bỏ qua được. Dương Thuận nói:
- Hai vị huynh trưởng nè! Bên trong có tiếng phụ nữ la cầu cứu đó,
chắc là chùa này có vị tăng nhân nào làm chuyện phi pháp đây. Chúng ta hãy
vào xem thử!
Ba người cất mình nhảy vào bên trong dò xét, gặp đúng lúc Hoa Vân
Long đang định giở trò đồi bại. Tần Nguyên Lượng nói:
- Hoa Vân Long, mi còn làm chuyện đồi bại này
ư?
Hoa Vân Long rút dai ra, nhìn thấy ba người, hổ
thẹn quá hóa giận, cười nhạt nói:
- Hay cho ba tên tiểu bối này, dám xen vào việc của nhị thái gia
chớ! Hôm nay, nhị thái gia cho bọn mi về chầu tiên tổ hết!
Ba người rút dao xông tới. Hoa Vân Long trong bụng nghĩ: “Bọn nó ỷ
đông áp đảo ta, ta không hạ độc thủ chắc không xong”. Nghĩ rồi đỡ bậy một
dao đoạn nhảy ra khỏi chùa. Ba người kia đời nào chịu bỏ, cũng chạy theo
bén gót. Nào ngờ Hoa Vân Long đã rút hai mũi phi tiêu. Thấy Tần Nguyên
Lượng nhảy theo trước, chân chưa chấm đất, Hoa Vân Long vẫy tay một cái,
phi tiêu vèo trúng trên đầu vai. Mã Diêu Hùng chạy ra theo cũng lãnh lấy
một phi tiêu ở vai trái ngã té xuống đất. Dương Thuận thấy vậy, tức giận
hét:
- Hay cho Hoa Vân Long! Mi dám dùng độc phiêu sát hại hai anh ta,
phen này ta quyết thí mạng với mi mới được!
Nói xong rút dao nhắm ngay đầu Hoa Vân Long chém tới> Hoa Vân Long sử
dụng thức “Ðáy biển mò trăng”, bước tới một bước khoa dao đón đỡ. Dương
Thuận thu dao lại nhắm yếm tâm Hoa Vân Long quét qua. Hoa Vân Long tràn
mình tránh khỏi, lại ngay huyệt mạch môn củ Dương Thuận điểm tới. Dương
Thuận thu dao rùn cổ tay lại phạt vào cổ Hoa Vân Long. Dương Thuận đang
lúc giận, ra dao mỗi lúc một nhanh, toàn những đòn trí mạng. Hoa Vân Long
đỡ bậy một dao bỏ chạy ra ngoài. Dương Thuận đời nào chịu bỏ, chạy theo
hét:
- Hoa Vân Long, mi chạy đi đâu?
Vừa hét vừa rượt theo. Ðược mấy bước, nghe Hoa Vân Long vẫy tay một
cái, hô: - Phiêu nè!
Dương Thuận lật đật tràn mình né qua, nhưng vẫn thấy độc phiêu còn
nằm trên tay Hoa Vân Long. Dương Thuận còn đương ngạc nhiên thì Hoa Vân
Long phất tay một cái và hô: - Trúng nè! Dương Thuận chưa kịp né tránh,
phiêu đã ghim vào huyệt hoa cái. Dưong Thuận la “ôi chao” một tiếng rồi
ngã lăn ra đất. Hoa Vân Long cười ha hả một trận rồi nói:
- Ba thằng tiểu bối này, nhè nhị thái gia mà động thủ chớ! Tụi bay
tài cán bao nhiêu mà cũng đòi xưng là anh hùng? Ngày hôm nay quả thật tụi
bây “thiên đường có nẻo không tìm đến, địa ngục không thông cứ tiến vào”.
Chớ trách nhị thái gia đây kết thúc tánh mạng tụi bây quá độc ác nhé!
Nói xong, Hoa Vân Long định đưa dao chém xuống, bỗng nghe trước mặt
có tiếng hét:
- Cái thằng chết tiệt này! Hoa vân Long, mi ở đây hả? Hòa thượng ta
kiếm ngươi biết bao lâu mà không gặp, phen này đừng hòng chạy nữa nhé!
Hoa Vân Long ngó trực lên, quả là Tế Ðiên. Hắn sợ đến hồn bất phụ
thể, quay đầu cố chạy như giông như gió, bán sống bán chết, bất kể phương
hướng. Sau hắn, sau hắn tiếng giầy cỏ cứ lẹp xẹp, lẹp xẹp đuổi theo mãi.
Hoa Vân Long cố chạy thục mạng đến trời tối mịt, không còn nghe tiếng giầy
cỏ đuổi theo nữa mới dám ngừng bước. Ngoái đầu nhìn lại không thấy Tế Ðiên
theo sau, hắn mới an lòng. Hắn đã mệt nhoài, gân cốt rã rời, mồ hôi ra ướt
đẫm. Thấy trước mặt có một khu rừng, Hoa Vân Long tiến vào đó dựa gốc cây
ngồi nghỉ, thở dài một tiếng, trong lòng bồi hồi nghĩ: “Nếu mình không làm
mấy chuyện bậy bạ đó thì đâu có khốn khổ như thế này? Ði đâu quan lính
cũng vây bắt, ngồi không yên chỗ, ngủ không yên giấc, thật không còn có
đất dung thân!”. Nghĩ đến đó hắn buồn bực quá, ngồi dựa gốc cây mắt nhắm
nghiền, tâm trí mơ hồ, dường như ngủ mà chẳng phải ngủ. Hắn thấy mình đang
đi về phía trước, ở bên đường có một cổng lớn treo lồng đèn, có vẻ như nhà
giầu có. Hán nghĩ thầm: “Mình đã chạy quá mấy quán cơm rồi, bây giờ vừa
đói lại vừa khát, sao không đến nhà này xin nghỉ đỡ một đêm, xin nhờ một
bữa cơm”. Nghĩ như thế rồi bèn đến trước cổng, vừa định kêu cửa thì thấy
từ bên trong đi ra một vị lão trượng đầu đội khăn tiêu diêu viên ngoại bốn
góc, mình mặc áo cừu viên ngoại màu lam, lưng thắt dây tơ, chân mang vân
hài vớ trắng. Mặt như trăng rằm, mặt mũi hiền từ, tuổi quá lục tuần, bộ
râu quai nón tua tủa trước ngực, nghi biểu khác phàm. Hoa vân Long bước
tới vái dài, nói:
- Thưa lão trượng, tôi là khách lỡ đường, không gặp hàng quán, dám
xin lão trang chủ vui lòng giúp cho tá túc một đêm và một bữa cơm, ngày
mai xin đi sớm.
Vị lão trượng kia ngước mắt nhìn rồi hỏi:
- Xin hỏi quý khách họ chi? Cùng đi với những
ai?
- Tôi họ Hoa, Vân Long đáp, chỉ đi có một mình
thôi!
- Xin mời quý khách vào trong.
Hoa Vân Long tiến vào phòng khách. Khách sảnh này là nhà ba gian day
mặt về hướng Nam, trông rất u nhã. Lão trượng nói:
- Xin mời quý khách ngồi.
Hoa vân Long nói:
- Xin được lãnh giáo quý tánh của lão trang
chủ.
- Tôi họ Hồ.
Vừa nói xong, gia nhân đưa trà lên, lão trượng khoản đãi rất cung
kính. Bỗng có gia nhân vào thưa:
- Thưa viên ngoại, hôm nay là ngày sinh nhật của nhị viên ngoại, rất
đông khách khứa chờ viên ngoại đến uống rượu.
Lão viên ngoại nói:
- Thưa khách quan, tôi có chút việc phải đi, không thể bồi tiếp
khách quan được. Lát nữa chúng ta sẽ gặp lại. Khách quan cứ tự nhiên cho!
Nói rồi day qua dặn gia nhân:
- Phải dọn cơm rượu thết đãi khách quan cho cần
thận chu đáo nhé!
Gia nhân đáp: - Vâng ạ!
Hoa vân Long cũng nói:
- Lão trượng có việc xin cứ tự nhiên.
Sau khi lão trượng đi rồi, gia nhân dọn cơm rượu lên. Hoa vân Long
nhìn lại: các thức ăn đều là những thứ mình vốn ưa thích, nên ăn uống rất
thích thú. Cơm rượu no nê xong, Hoa Vân Long tự nghĩ: :Vị trang chủ này
chưa từng gặp mặt ta bao giờ mà tiếp đãi như vậy quá trọng hậu!”. Còn đang
cảm khích trong lòng thì nghe bên ngoài phòng có tiếng bước chân và có
tiếng hỏi:
- Ơ, lão viên ngoại có trong phòng không?
Hoa Vân Long nghe tiếng ấy rất thanh tao, rõ ràng là tiếng của người
nữ, cũng không tiện đáp lại. Bỗng thấy chiếc rèm vén lên, hắn ngước nhìn
ra quả là trước mặt một trang quốc sắc thiên kiều bá mị. Tóc mây khéo tếch
quanh đầu, tai đeo hoa lá trúc mình mặc áo hồng bạc để lộ áo trong màu
lục, chân đi cung hài bé xíu. Thật là mày ngài mắt phụng, miệng hạnh má
đào, trăm nét càng nhìn càng đẹp. Hoa Vân Long nhìn sững không chớp mắt,
hắn tự nghĩ: “Từ ngày ta sanh ra tới nay, chưa gặp người con gái nào đẹp
như vầy”. Mới nghĩ như vậy thì nghe cô gái “a” lên một tiếng, vụt bỏ rèm
xuống và mắng:
- Tên đàn ông mọi rợ này ở đâu dám tới đây?
Cũng không báo trước một tiếng nữa!
Mắng rồi quay mình bỏ đi. Hoa Vân Long vốn là một tên dâm tặc hái
hoa, dâm tâm phát động, đứng phắt dậy ôm chặt cô ta chạy thẳng ra sau
viện, lên Bắc thượng phòng, vén rèm thả xuống, bèn nghiêm mặt lại mắng:
- Hoa Vân Long, mi thật là mật lớn bằng trời mà! Ðừng tưởng việc làm
của mi mà không ai biết? Mi hãy xem kìa!
Theo tay chỉ, Hoa Vân Long thấy trên vách tường quả đúng là bài thơ
mình đề ở Tần tướng phủ. Hắn nghĩ thầm: “Quái lạ! Cô gái này làm sao biết
tên ta là Hoa Vân Long kìa?”. Vừa định hỏi, thì cô gái lấy tay chỉ ra
ngoài, nói:
- Tế Ðiên đến kìa!
Hoa Vân Long ngoái đầu ngó lại, thấy Tế Ðiên khệnh khạng bước tới.
Hắn sợ đến hồn bất phụ thể...*
Gặp
Trương Vinh, hai bên cùng tâm sự
Mua
phiêu sắt, dâm tặc gặp công sai
Theo tay chỉ của cô gái, Hoa
Vân Long nhìn ra thấy Tế Ðiên khệnh khạng đi tới, hắn sợ hết cả vía giật
mình tỉnh dậy, mở mắt ra thấy mình đang ngồi dựa gốc cây. Té ra đó chỉ là
một giấc mộng. Hồ tiên trong mộng chính là Tế Ðiên điểm hóa ra để ngầm độ
Hoa Vân Long, thử xem lòng dạ tên giặc này trong cảnh lang bạt đã chịu hối
cải chưa? Tế Ðiên vốn là người tu hành, lấy từ bi làm gốc, thiện niệm làm
đầu, lấy đức hiếu sinh đối xử chứ không nỡ bắt hắn đưa nộp lên quan ngay
mà chỉ cần hắn ăn năn chừa bỏ là Tế Ðiên tha cho, không theo bắt nữa. Nào
ngờ tên giặc này đường cũ đã quen, thói ác không chừa! Hoa vân Long tỉnh
dậy, sợ mướt cả mồ hôi, mới biết là mình nằm mộng! Nhìn lên sao sáng đầy
trời, ước độ sau canh hai. Hắn bèn nhỏm dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Ðang đi hắn thấy phía trước có người đi lại, lật đật rút dao hờm sẵn. Hai
người đến gần, người kia hỏi:
- Hoa nhị ca phải không?
Hoa Vân Long nhìn kỹ thì chẳng phải ai xa lạ mà chính là Hắc toàn quỷ
Trương Vinh, bèn hỏi:
- Trương hiền đệ, chú đi đâu vậy?
Trương Vinh bước tới thi lễ, hỏi:
- Lâu nay nhị ca có mạnh giỏi không?
Từ khi Trương Vinh ở nhà Dương Minh trốn đi, hắn không biết nương tựa
vào đâu bèn tìm đến Hoa Thanh Phong ở Lăng Vân quán trên Cổ Thiên Sơn xin
tá túc. Hoa Thanh Phong biết Trương Vinh là em kết nghĩa với Hoa Vân Long,
cũng coi Trương Vinh như người nhà và giữ lại ở trong miếu. Một hôm, Kim
nhãn phật Khương Thiên Thoại từ chùa Thiết Phật trốn về, chạy đến Lăng vân
quán ra mắt sư phụ là Hoa Thanh Phong. Hoa Thanh Phong hỏi:
- Khương Thiên Thoại, tại sao con tơi tả như thế này? Râu của con
đứt mất một bên thế?
Khương Thiên thoại đem việc Tế Ðiên đến chùa Thiết Phật bắt yêu tinh,
nhất nhất kể qua một lượt. Hoa Thanh Phong nghe nói, nổi giận xung thiên
hét lớn:
- Hay cho Tế Ðiên, dám đến vô lễ như thế chớ! Ta phải tìm ngươi báp
cừu mới được!
Từ đó, Hoa Thanh Phong ghi hận trong lòng. Khương Thiên Thoại đem bộ
sách “Âm ma bảo lục” kính dâng lên cho sư phụ. Hoa Thanh Phong đọc kỹ
quyển Âm ma bảo lục này bèn quyết ý luyện Ngũ quỷ âm phong kiếm. Kiếm này
luyện xong có thể tìm Tế Ðiên để rửa hận cho Khương Thiên Thoại và Thường
đạo hữa. Muốn luyện kiếm này phải rạch ngực lấy trái tim của năm người,
dùng năm âm hồn của họ mới có thể luyện nên được. Hoa thanh Phong mới phái
Hắc phong quỷ Trương Vinh xuống núi tìm cách gạt người. Hôm nay đến đây
bỗng gặp nhau, Hoa Vân Long hỏi:
- Trương hiền đệ, chú đi đâu vậy?
- Trước đây, tôi có đến thôn Như Ý ở Phụng Hoàng Lãnh tìm anh và ở
đó mấy hôm. Thật chẳng ngờ tên Dương Minh đối xử không có vẻ gì bạn bè
hết. Tôi ở nhà hắn mà hắn có vẻ khinh khi nói lời trịch thượng vô lễ quá
chừng! Nhị ca, anh biết tâm ý tôi chứ, trước sự tình đó làm sao tôi chịu
được? Tôi bỏ nhà hắn ra đi lên ở Lăng vân quán trên núi Cổ Thiên đó. Bây
giờ thúc phụ của anh phái tôi xuống núi có việc. nhị ca, anh đi đâu vậy?
- Hiện thời ta không có đất dung thân. Tế Ðiên
ở chùa Linh Ẩn đuổi bắt ta ngặt quá!
- Nhị ca, anh đi với tôi về núi Cổ Thiên đi! Ở đó có Cửu Cung chân
nhân là chú của anh che chở cho, cũng có thể khuyên dứt Tế Ðiên Hòa thượng
được. “Tăng khen tăng, Phật pháp hưng. Ðạo giúp đạo, huyền thêm diệu. Hoa
hồng ngó trắng lá sen xanh, Tam giáo cùng chung họp một nhà”. Ông ta là
người xuất gia, điều thứ nhất không ra làm quan, điều thứ hai không đi sai
dịch. Anh phạm vương pháp với quốc gia, có dính gì với ông ta đâu nào? Anh
với tôi đi về ra mắt chân nhân, nơi đó là chỗ an thân tốt nhất của anh đó.
- Ði thì đi, bây giờ ta phải đi mua phiêu đã. Trong túi ta hiện
không còn ngọn nào cả. Mấy lúc nay ta nhờ có món độc phiêu này hộ thân
đấy!
- Nếu anh muốn mua phiêu thì đến trấn Hưng Long
ở phía trước đây mà mua!
Hai người thủng thẳng đi tới, trời bắt đầu sáng rõ. Ðến trấn Hưng
Long thì mặt trời đã nhô cao. Trương Vinh nói
- Tôi ở đầu thôn này đợi anh. Anh đi mua rồi
trở lại đây.
- Cũng được! Hoa Vân Long đáp rồi tiến vào
thôn.
Qua ngã tư đường, ngoặt qua hướng Ðông, Hoa Vân Long thấy mé Nam có
tiệm bán đồ sắt ba gian hiệu là Vũ Nhạc Trai. Gian phía Tây tiệm là quầy
thu tiền, gian phía Ðông là cái lò bát quái. HoaVân Long ngước nhìn vào
thấy trước cửa tiệm đang đứng một ông gìa, đầu đội khăn đoạn lam bốn góc,
mình mặc áo bào đoạn màu lam, mặt như trùng táo, mày to mắt lớn, tinh thần
rất tráng kiện. Hoa Vân Long nghĩ bụng: “Ông này chắc là chưởng quỹ đây”.
Bèn vội vàng bước tới nói:
- Chưởng quỹ nè, ở tiệm này có bán phiêu không?
Ông già trong quán quan sát Hoa Vân Long cẩn thận từ trên xuống dưới,
thấy trước mặt mình một người mặc đồ trắng có vẻ là một tráng sĩ, bèn nói:
- Có, có bán phiêu chớ! Tôn giá muốn mua loại
phiêu nào?
- Có thì cũng có, nhưng không có loại thân bạc xé gió ấy. Tráng sĩ
vào trong này ngồi, để tôi cải tiến lại thử xem? Có thể bảo thợ làm theo
yêu cầu của tráng sĩ.
Hoa vân Long gật đầu, vào ngồi trong phòng của
chưởng quỹ. Ông lão hỏi:
- Hoa tráng sĩ cần mua bao nhiêu phiêu? Và nặng
nhẹ bao nhiêu?
- Tám ngọn vô một lố, sáu ngọn nửa tá, 12 ngọn là một tá nguyên. Tôi
muốn mua nguyên một tá 12 ngọn và một ngọn dằn túi, mỗi ngọn nặng ba lượng
ba.
- Ðược, ở đây đã có phiêu làm sẵn, phân lượng nặng hơn một ít. Nếu
tráng sĩ cần một tá thì phải trả 6 lượng bạc. Nếu tráng sĩ muốn thứ da
láng xé gió thì bảo thợ họ sửa lại một chút, thêm tiền công hai lượng bạc
nữa.
Hoa Vân Long nghĩ thầm: “Mấy lượng bạc có là
bao”. Bèn nói:
- Tôi đồng ý giá đó và ở lại chờ lấy để thử
lại.
- Cũng được.
Ông già nói, và lấy một ngọn phiêu đưa ra. Hoa
Vân Long nhìn ngọn phiêu rồi nói:
- Phiêu khá nặng đấy!
- Hoa tráng sĩ đợi một chút, giây lát là xong
ngay thôi.
Một mặt, ông gìa gọi phổ ky:
- Ngươi hãy pha cho một ấm trà, trong tiệm của chứng ta không có nấu
nước sẵn, ngươi ra bên ngoài lấy nước nhé.
Nói xong ghé tai phổ ky dặn nhỏ:
- Như vầy, như vầy nhé! Phổ ky gật đầu chạy đi. Ông già vừa tiếp
chuyện Hoa Vân Long vừa hỏi:
- Bình thường Hoa tráng sĩ làm nghề chi?
- Tôi làm nghề bảo phiêu.
- Tôn giá làm nghề bảo phiêu, xin cho tôi hỏi thăm một người không
biết tôn giá có quen biết hay không?
- Hễ người có tiếng tăm là tôi quen biết hết,
người chưa nổi tiếng thì chưa quen.
- Có một vị phiêu đầu ở Nam lộ là Truy vân yến tử Huỳnh Vân, tráng sĩ
có biết không?
- Có quen.
- Vị phiêu đầu ở Bắc lộ Mũ nhiệm công Trần Hiếu, Bệnh phục thần
Dương Mãnh, tráng sĩ có biết?
- Họ là anh em với tôi.
- Còn phiêu đầu ở Ðông lộ là Thiết côn vô địch Trần Thanh viên,
phiêu đầu ở Tây lộ là Thiết đầu thái tuế Châu Khôn, Thần lực tướng Lý
Hằng, tôn giá cũng biết chứ?
- Vâng, cũng quen.
- Còn vị phiêu đầu ở trung lộ là oai trấn bát phương, đại nghĩa sĩ
Dương Minh, tôn giá cũng có biết?
- Anh ấy là bạn thân của tôi.
- Thế thì hay quá!
Nói đến đó thì phổ ky bưng trà vào, ông già rót một chén trà mời Hao
Vân Long. Giây lát, phiêu đã sửa xong, ông già lấy một ngọn đưa cho Hoa
Vân Long xem. Hoa Vân Long nói:
- Ðầu phiêu hơi trầm một tí, sợ e đánh đi không
được chuẩn.
- Hoa tráng sĩ hãt thử xem, ở hậu viện này có một chỗ để thử. Nếu
không vừa tay, để bảo thợ họ đánh lại.
- Thế thì tốt quá!
Ông già cầm mấy ngọn phiêu đưa cho Hoa Vân Long, ra phía sau mở cửa.
Hoa Vân Long nhìn thấy nơi hậu viện này rất rộng rãi, phía Tay nam có một
đoạn tường dài 5, 6 trượng, ở phía Nam có một cửa sau. Chung quanh đều xây
tường, không có phòng ốc chi hết. nền đất nện rất cứng, đúng là một sân
luyện võ. Hoa Vân Long nói:
- Chưởng quỹ cũng là người giỏi võ đấy, chỗ này
rất tốt.
- Tôi cũng thích luyện tập vài thế.
Vừa nói tới đó thì nghe bốn phía có tiếng binh khí va loảng xoảng.
Hoa vân Long nhìn ra thấy cửa sau đánh rầm một tiếng, cửa bị lật tung, từ
ngoài hai người tiến vào, trong tay lăm lăm thước sắt. Người đi đầu mình
cao tám thước, đầu đội mũ giắt lông chim, mình mặc áo chẽn màu lông két,
chân mang giầy nhẹ, mặt bóng như đồng đen, đôi mày kim xếch ngược trên đôi
mắt cọp, chiếc mũi thẳng, còn quá trẻ. Người đi sau trong trang phục quân
nhân, mặt như than hồng, trong đỏ ánh màu tía, mày to mắt lớn. Ðằng sau lố
nhố các binh sĩ đứng chật cả cửa. Hai vị Ban đầu cất tiếng hét:
- Hay cho Hoa Vân Long, phen này mi chạy đi đâu? Mi dám ban ngày ban
mặt kéo bè đảng đến cướp ngục, bữa nay mi đừng hòng trốn thoát!
Tại sao Hao Vân Long mới đến đây lần đầu mà bị vu như thế? Cũng bởi
một việc trùng hợp như vầy: Trấn Hưng Long nầy thuộc huyện Thường Sơn cai
quản. Tri huyện Thường Sơn đáo nhiệm chưa bao lâu mà đã phát sinh ra mấy
vụ nghịch án: Vụ thứ nhất là cướp tiệm cầm đồ ở cửa Nam, nửa đêm đốt đèn
cầm gậy khảo tra tài chủ. Vụ thứ hai là cướp đường ở ngoài cửa Ðông, giết
chết thiếu phụ tài chủ và xa phu, cướp đi đồ trang sức và tiền bạc. Hai vụ
đều không để lại tung tích, không có nhân chứng! Quan huyện lập tức cho
gọi Mã khoái Ban đầu đến. Hai vị Ban đầu một người tên Châu Thoại, trác
hiệu Tiểu huyền đàn, một người là Xích diện hổ La Tiêu, cả hai đều có tài
phi thiềm tẩu bích. Quan huyện ra đường dụ phái hai vị Ban đầu phải gấp
rút biện án, kỳ hạn trong 10 ngày, nếu bắt được kẻ cướp sẽ thưởng cho 100
lượng bạc; nếu quá kỳ hạn không bắt được sẽ tính ngày mà phạt nặng. Hai vị
Ban đầu lãnh đường dụ xong, mỗi người thống lĩnh mười mấy tên phổ ky đi
lùng kiếm. Một hôm họ đi đến núi Ác Hổ, thì có tiếng la hét dữ dội. Nguyên
là Bạch kiểm chuyên chư Mã Tuấn ở Mã Gia Hổ, huyện Thường Sơn, cùng với
Thiết diện thiên vương Trịnh Hùng từ Lâm An trở về cưỡi lừa đi ngang qua
đó. Từ phía trước mặt có một người chạy lại kêu la:
- Xin hai vị cứu mạng cho! Ðàng kia có bọn cướp
đường định chặn chúng tôi lại.
- Không sao đâu! Cứ đi theo bọn tôi!
Mã Tuấn nói rồi thúc ngựa sấn tới, bỗng từ bên đường nhảy ra một
người, mình cao chín thước, tam đình mở rộng, đầu đội khăn xanh, mình mặc
áo chẽn xanh, lưng cột dây to bản, chân mang giày đế mỏng, tay cầm quỷ đầu
đao, gương mặt xám ngoét có điểm những đốt trắng, lông đen phủ quanh tai,
bộ râu quai nón tua tủa bó quanh hàm, đá dao nói:
- Ðất này là của ta, chuyên lấy của qua đường. Ai muốn qua đây phải
để tiền mãi lộ, nếu không chịu nạp tiền, ta sẽ cho về chầu tiên tổ! Bầy dê
non nhạn lẻ kia, hãy tới đây nạp tiền mãi lộ đi, ta sẽ tha cho khỏi chết.
Bằng không chịu, muốn hòng trốn thoát ư, e khó hơn lên trời đấy!*
Bồng đầu
quỷ cướp lộ bị anh hùng
Hoa Vân
Long trốn chạy gặp bạn xưa
Thiết diện thiên vương Trịnh
Hùng nhìn thấy tên cướp chỉ có một mình một dao đón đường đòi tiền mãi lộ.
Thấy anh ta thân người cao lớn, có lẽ là một anh hùng, bèn nghĩ thầm: “Anh
này chắc ở trong thế “túng phải làm liều” đây. Ðể mình giúp đỡ chút ít
tiền bạc khuyên anh ta cải tà quy chánh cho rồi”. Nghĩ rồi Trịnh Hùng bước
tới, nói:
- Này anh bạn, tôi thấy anh
là một bậc anh hùng đường đường chánh chánh, hào kiệt liệt liệt oanh oanh,
chắc bị túng quẫn chi đây mới làm liều như vậy! Ðể tôi giúp anh 20 lượng
bạc làm vốn sống qua ngày, chớ đừng làm mghề cướp đường này nữa, không
nên! Hoặc có thể là anh đi thăm viếng bè bạn hụt tiền lộ phí, anh cứ nói
một tiếng, ta giúp cho đầy đủ!
Tên giặc
kia cười ha hả, nói:
- Mi đừng hòng khua môi múa
mép trước mặt ta, Bữa nay gặp ông nội mi rồi, nếu không để lại cả lừa ngựa
và đồ đạc mang theo người thì đừng hòng ra khỏi đây.
Trịnh
Hùng nghe qua, lửa giận bốc lên đùng đùng, nói:
- Mi là kẻ không biết thời
vụ, bộ ta sợ mi sao? Ðể hôm nay ta dạy mi một bài học mới được!
Nói rồi rút gậy mắt tre nhắm
ngay đầu kẻ địch giáng xuống. Tên giặc vội tràn mình rút dao nhắm Trịnh
Hùng chém tới. Trịnh Hùng tay lẹ mắt nhanh, thu roi sử dụng thế “Bách thảo
tầm xa” tiến tới một bước, hét lên một tiếng, nhân đà dao của địch vừa bay
qua, giáng xuống một roi, tên giặc bị một roi té ngã xuống đất. Trịnh Hùng
thét gia nhân trói lại. Trịnh Hùng định bụng đánh tên giặc bị thương để
hắn mở mắt với đời rồi thả hắn đi, chớ không đưa lên quan trị tội làm chi.
Nào ngờ tên giặc chửi toáng lên:
- Tụi
bây dám trói đại thái gia hả, hai đứa bây có gan xưng tên họ cho ta biết
đi!
Mã tuấn
nói:
- Hay cho thằng giặc này, đại
thái gia của mi sợ gì mà không dám xưng tên họ chứ. Ta họ Mã tên Tuấn,
trác hiệu Bạch kiểm chuyên chư ở Mã gia Hồ đây. Nói cho mi biết để mi làm
gì ta chứ? Nếu mi không phục cứ kéo bạn bè đến đó tìm ta.
- Ðược,
họ Mã kia, để rồi mi chống mắt lên mà xem.
Vừa nói tới đó thì Tiểu huyền
đàn Châu Thoại, Xích diện hổ La Tiêu dẫn quan binh kéo đến. Hai vị đô đầu
có quen biết với Mã Tuấn liền nói:
- Hay quá! Mã đại quan nhân
bắt được tên giặc này à? Hiện tại có hai vụ cướp, một vụ ở tiệm cầm đồ
ngoài cửa Nam, đang đêm nổi đuốc cầm gậy cướp giật áo quần, nữ trang vô
số, còn một vụ cướp đường ngoài cửa Ðông nữa, quan huyện ra lịnh điều tra
rất gấp. Ngài phái bọn tôi đi tìm bắt giặc đưa về giao nộp càng sớm càng
hay.
- Cũng
được, Mã Tuấn nói, tôi giao tên này cho các vị.
Nói rồi
kêu người bị nạn đến hỏi có bị mất món gì không? Người kia nói:
- Tôi tên là Hồ Ðức Nguyên,
cũng chưa mất thứ chi, nếu không nhờ lão gia, chắc tính mạng tôi khó bảo
toàn!
Sau khi thăm hỏi và cảm tạ
xong, mọi người chia tay. Châu Thoại và La Tiêu bảo quan binh đưa tên giặc
về nha môn. Quan huyện lập tức thăng đường dạy đưa tên giặc vào xét hỏi.
Tên giặc mày ngang trắng trợn vào trước công đường đứng chứ không chịu
quỳ. Quan huyện hỏi:
- Tên
giặc ở dưới kia, mi tên họ là gì?
- Tôi
họ Uẩn tên Phương, ngoại hiệu là Bồng đầu quỷ.
- Tên Uẩn Phương kia, vụ cướp
đêm ở tiệm cầm đồ ngoài cửa Nam, bọn bây bao nhiêu người? Hãy khai báo
thật thà để khỏi bị nạn bầm da rách thịt!
- Tôi
không biết.
- Còn
vụ cướp đường ngoài cửa Ðông phải do bọn mi không?
- Tôi
cũng không biết, không phải tôi làm!
- Mi
làm lục lâm bao lâu và gây bao vụ án?
- Tôi
chưa có gây vụ án nào hết, đây là vụ đầu tiên
Quan
huyện nghe nói, nổi giận đùng đùng, vỗ kỉnh đường một cái chát, nói:
- Thằng giặc gan góc này,
trước mặt bản huyện dám ăn nói bướng, chờ ra tay rồi mới chịu khai đây mà!
Bây đâu, đè nó xuống nện 80 hèo cho ta!
Tạo ban dạ ran, đè tên giặc
xuống nện 80 hèo, tên giặc vẫn thản nhiên, không rên rỉ một tiếng, đánh
xong kéo lên chánh đường thọ lệnh. Quan huyện nói:
- Uẩn Phương, mi hãy thật thà
khai báo đi, bản huyện sẽ liệu cách mà châm trước cho. Nếu mi không chịu
khai thiệt, bản huyện bắt buộc phải khảo đi tra lại nhiều lần, chừng đó
muốn giấu cũng không giấu được đâu!
- Tôi
thật không biết, lão gia muốn làm sao thì làm.
Nghe mấy lời đó, quan huyện
tức giận, mặt đỏ bừng, thét gọi ban giáp côn đến, ra lệnh:
- Lấy
kìm kẹp nó rồi tra hỏi sau!
Quan nhân lập tức nọc phạm
nhân ra. Quan huyện phất tay ra lệnh kẹp 5 thành. Tên giặc vẫn trơ trơ.
Quan huyện phất tay ra lệnh kẹp 8 thành, tên giặc như mê ngủ. Quan huyện
phất tay ra lệnh kẹp 10 thành, dập cả xương, tên giặc cũng không rên rỉ
nửa tiếng. Quan huyện không còn cách nào hơn bèn sai đem tên giặc bỏ vào
ngục đóng trăn lại. Liên tiếp hai lần hỏi khẩu cung nữa, tên giặc cũng
không khai báo gì. Nào ngờ đến tối ngày thứ ba, vào lúc canh ba, có khoảng
hai trăm tên gian dương đại cường đạo áp đến huyện Thường Sơn phá lao cướp
ngục cứu Uẩn Phương di, kéo theo 7 tên sai dịch. Họ đến cửa Ðông giết chết
quan giữ cửa, rồi cầm dao kề cổ bắt người giữ chìa khóa mở cửa thành trốn
thoát. Hôm sau, quan Tri huyện kêu Châu Thoại, La Tiêu lên và hạ đường dụ
hẹn trong ba ngày phải tìm ra manh mối. Nếu tìm được sẽ lãnh thưởng 200
lượng bạc, còn tìm không được sẽ bị phạt nặng. Mã Khoái Tiểu huyền đàn
Châu Thoại bàn với La Tiêu;
- Vụ án
này thật là khó truy tầm đấy!
Châu Thoại và La Tiêu vốn là
anh em đồng môn vì La Tiêu là học trò của cha Châu Thoại. Châu Thoại đề
nghị:
- Chúng ta về nhà hỏi lão gia
xem thử Uẩn Phương này là giặc thuộc lộ nào? Lão nhân gia thế nào cũng
biết được và người sẽ giúp ý kiến cho chúng ta.
- Phải đấy, La Tiêu nói, và
hai người dẫn hơn 20 tên lính với binh khí đầy đủ rời khỏi nha môn, thẳng
đần trấn Hưng Long. Nhà của Châu Thoại ở đầu đường phía Bắc của thôn Ðông
trong trấn Hưng long, phụ thân anh ta tên là Châu Hùng, trác hiệu Yến nam
phi. Những năm trước, lão anh hùng làm nhà ở Trấn Giang theo nghề bảo
phiêu cùng với Nhất luân minh nguyệt Triệu Cửu Châu, Thiết côn vô địch Mãn
Ðắc Công. Nhân một vụ dính líu với quan trường bị thất bại, lão anh hùng
tức giận rồi bỏ phủ Trấn Giang dời nhà về trấn Hưng Long này, mở một tiệm
bán đồ sắt Vũ Nhạc Trai. Ông chỉ có một con trai là châu Thoại và dạy một
đồ dệ là La Tiêu mà thôi. Hai người này hiện làm công sai ở huyện Thường
Sơn. Châu Thoại là Ðô đầu trong tam ban, còn La Tiêu làm Tổng ban. Hôm nay
hai người dẫn quan binh trở về nhà gặp lão anh hùng Châu Hùng. Châu Hùng
gạn hỏi:
- Này
con, hôm nay hai con dẫn quan binh về nhà có việc gì thế?
Châu
Thoại thưa:
- Thưa
cha, cha không hay biết gì sao, ở tại huyện ta hiện xảy ra mất trọng án
đấy.
- Trọng
án gì thế?
Vị lão gia tân quan mới đáo
nhiệm, công việc còn đương sắp xếp chưa ổn định mà đã xảy ra hai vụ trọng
án. Vụ thứ nhất là ở tiệm cầm đồ Vạn Hưng ngoài cửa Nam, đang đêm bọn cướp
đốt đèn, trang bị gậy gộc, đả thương gia chủ cướp đi mấy trăm lượng bạc
rồi chuồn thẳng. Vụ thứ hai là vụ chặn đường cướp của giết người không
biết hung thủ là ai, không có nhân chứng, đầu nạn nhân cũng mất tiêu luôn.
Quan huyện sai chúng con đi biện án. Chúng con mang binh lính đến núi Ác
Hổ thì vừa gặp tên giặc chận đường cướp của. Tên này bị Bạch kiểm chuyên
chư Mã Tuấn ở Mã Gia Hồ bên huyện Thường Sơn bắt giữ. Chúng con giải tên
giặc về huyện nha, quan huyện thăng đường xét hỏi mà tên giặc chẳng chịu
cung khai. Quan huyện dạy đem giam hắn vào ngục để xử lý, nào ngờ tối hôm
đó có mấy trăm tên giang dương đại đạo kéo tới gây náo cả huyện Thường
Sơn, cướp lao phá ngục cứu tên giặc đem đi, lại còn rủ theo 7 tên sai sự.
Bọn chúng ra đến cửa Ðông, chém chết quân giữ cửa, uy hiếp lấy chìa khóa
mở cửa thành trốn thoát. Lão gia vì việc này có thể bị mất chức cũng nên.
Quan ra đường dụ kỳ hạn cho chúng con nếu không bắt được giặc thì sẽ bị
trọng phạt, còn nếu bắt được giặc chẳng những được trọng thưởng mà còn nổi
tiếng nữa. Nhưng chúng con không biết tên giặc này thuộc về lộ nào? Phụ
thân là người giàu kinh nghiệm có biết được tin tức gì về tên giặc ấy
không?
Châu Hùng hỏi:
- Tên
giặc bị cướp đi đó tên gì?
- Hắn
tên Bồng đầu quỷ Uẩn Phươngt.
- Ta biết tên giặc đó. Hắn
thuộc lộ Tây Xuyên. Tây Xuyên có năm quỷ, một long: Bồng đầu quỷ Uẩn
Phương, Vân trung quỷ Trịnh Thiên Phúc, Khai phong quỷ Lý Ðao Minh, Kê
minh quỷ Toàn Ðắc Lượng, Hắc phong quỷ Trương Vinh. Còn một long là Càn
khôn đạo thử Hoa Vân Long. Hai con đừng nóng vội, để ta đi dọ thử xem
Châu Thoại và La Tiêu gật đầu
ưng thuận. Lão anh hùng Yến nam phi Châu Hùng vừa từ nhà trong bước ra đến
cửa tiệm thì gặp Hoa Vân Long đến mua phiêu. Châu Hùng trong lòng sanh
nghi. Nghe Hoa vân Long đòi mua thứ phiêu sáng bóng rít gío, Châu Hùng
nghĩ: “Sử dụng phiêu sáng bóng có rít gió và tẩm độc trong thiên hạ không
được mấy người. Thiên lý độc hành Mã Nguyên Chương truyền cho đồ đệ là Oai
trấn bát phương Dương Minh, Dương Minh lại truyền cho người em kết nghĩa ở
lộ Tây Xuyên là Hoa Vân Long mà thôi. Ngoài mấy người này, không ai biết
sử dụng phiêu này cả”. Nghĩ xong, Châu Hùng liền hỏi:
- Tráng
sĩ họ chi?
- Tôi
họ Hoa.
Nghe đáp, Châu Hùng biết trước
mặt mình là Càn không đạo thử Hoa Vân Long rồi, bèn nghĩ bụng: “Ðại khái
việc cướp ngục phá lao, chắc có tên này nhúng tay vào. Phải bắt giữ hắn
lại thì vụ án mới phá xong”. Bèn cố ý cầm Hoa Vân Long lại, bảo phổ ky đi
pha trà và kề tai phổ ky dặn nhỏ: - Mi hãy vào trong cho hay, Càn không
đạo thử Hoa Vân Long đang đến mua phiệu tại tiệm ta, bảo Châu Thoại và La
Tiêu dẫn quân đến vây tiệm bắt nó, nhanh lên!
Phổ ky nghe dặn, xách bình trà
chạy đi, lẻn vào trong nhà đưa tin. Bọn Châu Thoại, La Tiêu đang rối ruột
vì vụ án, nghe được tin đó, lập tức kéo binh đến vây quán. Hoa Vân Long
không ngờ có người đang vây bắt mình. Châu Hùng đưa Hoa Vân Long ra sau
nhà đến chỗ đất bằng phẳng để bắt dễ dàng hơn. Tiểu huyền đàn Châu Thoại,
Xích diện hổ La Tiêu mỗi người cầm cây thước sắt nặng 24 cân, xô cửa nhảy
vào trong viện. Châu Thoại hét lớn:
- Hay cho Hoa Vân Long, giữa
ban ngày ban mặt mi dám đón đường cướp của, giết người, lại còn dám phá
lao cướp ngục, giết hại quan binh, kề dao uy hiếp bắt mở cửa thành trốn
thoát. Ðể coi hôm nay mi trốn đi đâu!
Hoa Vân Long kinh sợ quá đỗi,
chẳng biết nguyên cớ tại sao? Hai vị Ban đầu mỗi người cầm một thước sắt
xông tới. Hoa Vân Long thấy đối phương người nhiều thế đông, không dám
động thủ, vội phi thân n hảy lên tường vọt ra ngoài. Lão anh hùng Châu
Hùng phất tay một cái, Hoa Vân Long né không kịp, mũi phiêu đánh vèo một
cái trúng ngay huyện u môn của hắn. Tên giặc này suốt ngày hái hoa; hôm
nay nếm mùi tên sắt âu cũng là báo ứng cho hắn! Tiểu huyền đàn Châu Thoại
thấy tên giặc chạy đi, bèn hô lớn:
- Các
quan binh vây bên ngoài đừng để tên giặc chạy thoát nhé!
Mọi
người đều trương binh khí lên ngăn cản đường lớn.*
- o0o -
Hồi thứ 76-80 | Mục Lục |
Hồi thứ
91-95
- o0o -
| Mục lục Tác giả || Tủ
Sách Phật Học |
---o0o---
Vi tính: Diệu Xuyến
Trình bày : Nhị Tường
Bắt đầu đánh
máy: 01-05-02
Cập
nhật : 01-07-2002