TẾ ÐIÊN HÒA THƯỢNG
Người dịch: Ðồ Khùng
- - -o0o- - -
Tập Hai
Bồng
Lai quán, bốn anh hùng trò chuyện
Tại
rừng sâu, mãn hán bị nhát hù
Sắp sửa bị rọi đèn, Hoa Vân
Long từ dưới giường chui ra. Hắn từ đâu đến thế?
Nguyên Hoa Vân Long từ trong
rừng cây chạy đi, phía sau có Vạn lý phi lai Lục Thông đuổi theo, vừa chạy
vừa hét:
- Thằng to đầu Hoa Vân Long
này, mày dám đánh phiêu độc hại Dương đại ca, ta phải đập bể đầu chó của
mày mới được.
Hoa Vân Long ngoái đầu nhìn
lại, hồn phi phách tán. Hắn biết rằng Lục Thông có cặp giò chạy nhanh như
gió, chớp mắt là đến rối, khó bề trốn thoát. Trước mặt có một tán đại thọ,
Hoa Vân Long vội tót lên cây đó trốn đỡ. Lục Thông không biết leo cây,
đứng ở dưới đất nói:
- Hoa Vân Long, mày xuống đây, chịu cho tao đánh 100 hèo, ta sẽ
tha cho mày.
Hoa Vân Long nghĩ: “Nói chi 100 hèo, 1 hèo cũng đủ chết rồi”.
Lục Thông
đứng dưới gốc cây la lớn:
- Mày
không xuống, tao đánh gãy cây đa.
Nói rồi lấy
côn đập vào thân cây lia lịa. Hoa Vân Long thấy Lục Thông đánh như vậy
một hồi lâu, thế nào cây cũng đổ. Hắn bèn nghĩ ra một kế, cởi áo choàng
anh hùng ra nói:
- Lục
Thông, xem ta cỡi mây bay đây!
Nói rồi ném
áo về phía Tây. Lục Thông là một thằng ngốc, nghe nói lật đật xách con
rượt theo áo. Hoa Vân Long thừa cơ hội nhảy vọt sang phía Ðông chạy mất.
Thấy trời
đã tối, Hoa Vân Long nghĩ: “Ta phải đến Bồng Lai quán tìm Oải giác chân
nhân Khổng Quý mới được”. Nói rồi lần đường tìm đến Bồng Lai quán. Ðịnh gõ
cửa nhưng hắn lại nghĩ: “Trễ quá, biết đâu bọn Dương Minh, Lôi Minh, Trần
Lượng cũng ở đó, chi bằng mình đi dò xét một vòng thử coi”. Ðịnh ý xong,
hắn nhảy lên nóc dò xét một vòng, thấy ở Tây phối phòng có ánh đèn. Hoa
Vân Long đến gần nghe ngóng, nhằm lúc Lôi Minh, Trần Lượng đang thuật lại
những chuyện đã qua của hắn cho Khổng Quý nghe. Vân Long nghĩ: “Lượng nhỏ
chẳng phải quân tử. Không độc đâu là trượng phu! Ta không làm thì thôi, đã
làm không thể dừng tay được, phải dừng kế diệu hổ ly sơn, dụ họ ra ngoài,
ta vào phòng núp sẵn, đợi họ ngủ mê, ta cho mỗi người một dao là xong”.
Tính rồi bèn ra phía sau nổi lửa lên, dụ bốn người chạy ra ngoài. Thừa cơ
hội, Vân Long lén vào phòng, chui xuống sàn trốn.
Nào ngờ
trời chẳng giúp người gian. Hoa Vân Long nhịn đói mấy ngày, bụng sôi ột
ột, bị Dương Minh nghe được cầm đèn rọi kiếm. Hoa Vân Long lúc đó trốn
không được, bắt buộc phải chui ra, quỳ trước mặt Dương Minh. Lôi Minh gặp
Hoa Vân Long, mắt long sòng sọc, rút dao định kết thúc tính mạng hắn.
Dương Minh thấy vậy lật đật can:
- Lôi
nhị đệ, đừng làm thế. Hắn đã bất nhân rồi anh em mình đừng nên bất nghĩa
mới phải.
Hoa Vân
Long nói với Dương Minh;
- Tiểu
đệ thật đáng muôn thác, không còn mặt mũi nào để sống, xin đại ca giết em
đi!
Dương
Minh cười khà khà, nói:
- Ta
giết chú làm gì! Ta với chú không thù không oán, chú yêu cầu ta điều đó
làm chi.
Lôi Minh
lại lườm lườm rút dao ra muốn thanh toán. Dương Minh là người quân tử đức
độ, khoan dung đại lượng, khuyên giải Lôi Minh mấy lần không được, bèn nói
với Vân Long:
- Thôi,
chú đứng dậy rồi đi đi.
Hoa Vân
Long đứng dậy nhưng không đi, mặt dầy mày dạn nói với Khổng Quý:
- Khổng
nhị ca, em đói quá, anh có gì cho em ăn với!
Khổng
Quý trong lòng không ưa, bèn nói:
- Rượu
đã hết, thức ăn cũng không còn. Chú muốn ăn à?
Bèn kêu
tiểu đồng;
- Nấu
cho Hoa nhị thúc của con một ít cháo!
Tiểu
đồng nói:
- Hoa
nhị thúc mạnh giỏi, con kính chào Hoa nhị thúc.
Hoa Vân
Long lật đật bước tới đỡ dậy, tiểu đồng lại nói:
- Con
xin dập đầu van xin Hoa nhị thúc một lần nữa, Hoa nhị thúc lần sau đến
đừng có đốt nhà tội nghiệp con. Trên núi không cxó nước, sư phụ lại quở
đánh con về tội bất cẩn.
Câu nói
đó làm cho Hoa Vân Long đỏ mặt. Tiểu đồng đi ra nấu cháo, đem lên vừa đúng
hai chén. Hoa Vân Long nhìn thấy chén cháo nóng, khói bốc lên nghi ngút.
Vừa định ăn thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa rất gấp và tiếng kêu:
- Mở
cửa, mở cửa mau!
Mọi
người lắng nghe, hình như đó là tiếng Lục Thông. Hoa Vân Long nghe tiếng
kêu cửa, sợ hết hồn, lật đật năn nỉ:
- Dương
đại ca, anh cứu em thì cứu cho chót. Phen này Lục Thông gặp em, chắc nó sẽ
đập bể gáo dừa em mất!
Dương
Minh nói:
- Lục
Thông là một đứa khờ, gặp chú là nó ra tay liền đâu để chú nói năng chi mà
anh cứu chú được. Tốt hơn là chú tránh đi. Hồi nãy chú trốn ở đâu thì bây
giờ chú trốn ở đó, hỏi ta làm gì?
Hoa Vân
Long không còn cách nào hơn, đành chui trốn dưới sàn. Khổng Minh kêu tiểu
đồng ra mở cửa, người đến chính là Lục Thông.
Nguyên
Lục Thông bị Hoa Vân Long gạt đi bằng cách hô “coi ta cưỡi mây đây”, rồi
cởi áo choàng anh hùng ra liệng về phía Tây. Lục Thông rượt theo, coi lại
thì chỉ là cái áo nằm trên mặt đất, bên trong có một ngọn phiêu. Lục Thông
lật lên chẳng thấy Hoa Vân Long bèn nói:
- Tên
tiểu tử này chui xuống đất trốn mất tiêu rồi!
Ðứng
trước áo canh không thấy chi mà trời đã tối, bèn đi về hướng Bắc. Nào ngờ
trước mặt có vật gì đen thù lù không đầu cũng không chân, cao hơn một
trượng cản ngăn trước mặt Lục Thông hù lên một tiếng. Lục Thông thấy vậy
nói:
- Cái
gì vậy cà?
Rồi cầm
côn nhắm ngay vật ấy đập một phát. Vật ấy vọt cao hơn một trượng rớt xuống
trúng đầu Lục Thông một cái binh, làm Lục Thông sợ quá chạy nhào về phía
Nam, lại thấy cục ấy đứng lù lù ngay trước mặt hù một tiếng. Lục Thông
cũng không biết đó là quỷ hay ma, yêu hay quái, sợ quá chạy sang Tây. Chạy
sang Tây cũng gặp cái không đầu không chân cao hơn ba trượng ấy nhát nữa,
Lục Thông bèn quay đầu chạy về hướng Ðông. May mắn ở hướng này không gặp
cản đường, hắn chạy bừa tới trước, không biết mình đi về đâu. Hắn bỗng nhớ
đến Bồng Lai quán bèn lần theo triền núi mò đến gõ cửa. Ðạo đồng mở cửa,
hắn chạy tuốt vào nhà trong, thẳng lên Tây phối phòng.
Thấy Lục
Thông bước vào, dáng điệu sợ hãi, Dương Minh hỏi:
- Lục
Thông em làm sao vậy?
- Không
biết cái gì, cao hơn ba thước, không đầu không chân nhát tôi.
- Thôi,
ngồi xuống đây đi. Anh hỏi em nè, nếu em gặp Hoa Vân, em sẽ làm sao?
- Nếu
gặp Hoa Vân Long, em sẽ đập bể sọ nó.
- Không
nên như vậy! Từ đây về sau nếu em gặp Hoa Vân Long thì không được vô lễ
như vậy nhé.
Lục
Thông rất nghe lời Dương Minh, nghe bảo như vậy lặng thinh một hồi rồi
nói:
- Nếu
không có lời đại ca bảo vậy, em quyết không tha cho nó đâu.
Lôi Minh
lấy tay chỉ xuống gầm giường rồi lấy hai ngón tay ra hiệu, với cánh tay
đập xuống cốt ý bảo cho Lục Thông biết. “Hoa Vân Long trốn ở dưới sàn, kêu
hắn bò ra, đập chết hắn đi”. Thấy Lôi Minh ra hiệu lấy tay đập xuống, Lục
Thông lại hiểu lầm. Hắn thấy trên bàn có hai chén cháo ý chừng bảo hắn ăn
xong rồi đập chén đi. Hắn bèn bước tới ăn cháo, ăn xong liệng chén xuống
đất bể nát. Khổng Quý thấy vậy, hỏi:
- Chú
làm gì kỳ vậy?
- Anh
Lôi Minh bảo tôi đập mà!
Lôi Minh
cười ngất, nói:
- Ôi!
ngốc ơi là ngốc!
Dương
Minh nói:
- Lục
Thông, anh không cho em đánh Hoa Vân Long nữa nghe khômg?
- Xin
nghe lời đại ca.
Hoa Vân
Long nghe hết mọi chuyện, bèn bò ra lóp ngóp xá dài Lục Thông. Lục
Thông
thấy Hoa Vân Long mới nói:
- A, tên
tiểu tử này. Nãy giờ mi ở đây hả? Nếu không có lời dạy của Dương đại ca,
ta nắm đầu mi, đấm cho một trận.
- Thôi
mà, đừng hơn thua với anh làm chi! Cháo của anh, em ăn hết rồi. Khổng nhị
ca ơi, em đói quá, làm sao đi nổi.
Khổng Quý
đành phải kêu đạo đồng:
- Con
hãy nấu cho Hoa nhị thúc một ít cháo nữa.
Hai tiểu
đồng phát sùng trong bụng, vừa vùng vằng vừa đi nầu cháo. Một đứa hốt cát
trộn trong gạo, một đứa trộn nước đái trong đồ kho, nói:
- Ăn
được hay không thì kệ.
Giây lát
cháo đã nấu xong dọn lên cho Hoa Vân Long. Hoa Vân Long đói quá nghe đồ ăn
thơm phức. Thiệt là:
Ðói lòng cám hấp ngon như mật,
No nê thịt ướp chán chê ôi.
Hoa Vân
Long vừa sửa soạn ăn thì bên ngoài có tiếng gọi cửa:
- Xin
hỏi quý vị, có Hoa Vân Long trong đó không?
Hoa Vân
Long nghe ra tiếng của Tế Ðiên, hồn vía lên mây, sửa soạn chạy trốn. Lôi
Minh nghe tiếng Tế Ðiên kêu, cười khà khà nói:
-
Hoa Vân Long, mi đừng hòng trốn thoát phen này. Mi đừng tưởng ông kêu cửa
trước, mi chạy trốn ra cửa sau là khỏi. Ổng sẽ đợi mi ở cửa sau đó. Mi
chạy qua Ðông sẽ gặp ổng đứng sẵn đằng Ðông, mi chạy qua Tây thì ổng đứng
chực sẵn ở đó từ đời nào rồi. Mi đừng hòng chạy thoát!
Hoa Vân
Long năn nỉ:
- Xin
các anh thương tình cho. Ðể tôi trốn trước rồi các anh năn nỉ Hòa thượng
giùm tôi nhé! Tôi xin dập đầu lạy các anh mà!
Lôi Minh
như vậy nhưng là người tốt bụng, thấy Hoa Vân Long năn nỉ quá, động lòng
mới nói:
- Thôi,
mi hãy trốn đi, để chúng ta ráp lại xin Tế Công tha mạng cho!
Hoa Vân
Long lật đật chạy trốn ở góc phía bắc Tây phối phòng. Lục Thông nói:
- Tôi
chưa gặp Hòa thượng, tôi cũng đi trốn nữa.
Lôi Minh
mới kêu tiểu đồng ra rước Tế Ðiên vào.
Nguyên Tế
Ðiên từ khi lấy bạc của Dương Minh xong, chia tay cùng bọn họ trở về quán
rượu. Sài, Ðỗ hai người đợi mòn con mắt, thấy Tế Ðiên trở lại bèn hỏi:
- Sư phụ
đi cầu gì mà tới nửa buổi vậy?
Tế Ðiên
lấy bạc bỏ lên bàn một đống, Sài đầu hỏi:
- Bạc
này ở đâu nhiều thế?
- Ta nói
cho ông hay , vừa trúng mối lớn rồi đó!
Phổ ky
dòm thấy, trong bụng nghĩ: “Cái ông Hòa thượng này coi bộ không thành
thật, số bạc này chắc là ăn cướp hay lấy trộm của ai đây mà!”.
Tế Ðiên
trả tiền cơm rượu xong, vừa định đi thì nghe trong đám thực khách có người
nói:
- Nhị
ca, anh xem huyện Long Du chúng ta mấy đời Tri huyện đều là quan tham cả,
mới rồi đây đáo nhiệm vị Ngô lão gia này, thật là vị thanh liêm chính
trực, yêu dân như con! Nào ngờ gặp vụ án Tú tài ở ngoài cửa Nam. Nhà Cao
Chiết Quế có yêu tinh lộng hành ở hoa viên, bèn rước một vị tên Diệp Bát
Tiên để bắt yêu, yêu tinh bắt chẳng được mà còn mất chỗ đội nón. Hung thủ
tìm không thấy mà đối chứng cũng không. Còn một vụ nữa ở tiệm đổi tiền họ
Cao ở ngoài cửa Bắc, tên Lưu Nhị Hồn không biết vì can cớ gì mà bị chém
chết, cũng không biết hung thủ là ai. Hai vụ án này nếu Tri huyện truy xét
không ra e chắc bị cách chức quá.
Sài đầu
nghe chuyện rồi nói:
- Sư
phụ, ông có biết người chết ngoài hoa viên nhà họ Cao ngoài cửa Nam và
người chết ở trước cửa tiệm đổi tiền nhà họ Cao ngoài cửa Bắc là ai không?
Tế Ðiên
nói:
- Hai
ông nói ít lại, đừng để ý đến chuyện bá vơ một chút coi nào! Há chẳng biết
rằng:
Thị phi chỉ tại nhiều bép xép
Phiền não đều do lắm khoe mình.
Chuyện
của người ta thì mặc người ta.
Sài đầu
mắc cỡ lặng thịnh, ba người đồng bước ra khỏi quán rượu. Sài đầu nói:
- Chúng
ta tìm một quán nghỉ trọ chứ!
Tế Ðiên
đi qua mấy tòa khách điếm, không ngừng ở đâu hết. Ðến một tòa khách điếm
cũ tên Ðắc Hưng, Tế Ðiên đi thẳng vào. Phổ ky hỏi:
- Ba vị
mướn phòng trọ hả?
Tế Ðiên
đáp:
- Vâng,
mướn phòng trọ, mà có thượng phòng không?
- Thượng
phòng có một vị đại sư phó mướn rồi. Các ông ở tạm phối phòng nhé.
Ba người
lên đến Ðông phối phòng, Tế Ðiên hỏi:
- Này
Sài đầu, ông đoán thử xem, hồi nãy người ta nói : địa phương này có hai án
mạng”, là ai giết vậy?
- Hồi
nãy hỏi Hòa thượng, Hòa thượng không chịu nói, bây giờ tôi không hỏi, Hòa
thượng lại đem hỏi tôi.
- Hồi
nãy ở tiệm trà, đừng bàn quốc sự! Ở đây là nhà trọ, khác nào ở trong nhà
mình, có thể nói được.
- Hòa
thượng đoán xem ai giết họ vậy?
- Hung
thủ giết chứ ai.
- Hòa
thượng đừng nói cà rỡn chứ.
Tế Ðiên
lấy tay chỉ một cái, nói:
- Ông
coi hung thủ đến kìa!
Sài đầu
nghe bên ngoài có một tiếng nói lớn, bèn nhìn ra, chưa biết hung thủ là
ai.*
Tiệm Ðức Hưng, Ban đầu gặp
hung tăng
Quán Bồng Lai, Tế Ðiên tìm
dam tặc
Sài đầu
nghe Tế Ðiên bảo hung thủ kia kìa, bèn ngước nhìn ra ngoài, nghe sau tiếng
lớn “A Di Ðà Phật”, một hòa thượng từ ngoài đi vào. Người này mình cao 9
thước, đầu to cổ ngắn, tóc bỏ xõa tết thành một dây vàng, màt to mắt lớn,
hai mắt sáng lấp lánh, mặc một tăng y màu lam, dưới cạnh sườn một giới đao
lủng lẳng. Phổ ky nói:
- A, đại sư phụ đã về rồi, chúng tôi đã chuẩn
bị cơm rượu xong đây.
- Ðược rồi.
Nói xong, vị hòa thượng ấy đi thẳng lên Bắc
thượng phòng. Sài đầu nói với Tế Ðiên:
- Sư phụ, vị hòa thượng này tướng tá hung ác
quá!
- Mặc kệ người ta, bọn mình lo ăn uống cái đã.
Ba người kêu cơm rượu ăn uống xong, Tế Ðiên nói:
- Này phổ ky, chú nói giùm ta một tiếng với các khách trọ như thế
này: Có một vị đại sư phó và hai vị đại gia ở Ðông phối phòng cấm các
khách trong các phối phòng không được ho hen. Nếu ho mà ông nghe được thì
đến trước phòng người đó ho suốt đêm, ngủ không được ráng chịu.
- Tôi không mắc mớ gì làm chuyện như vậy.
- Ta không bảo ngươi nói không đâu. Nói đi ta
cho tiền.
Nói rồi móc ra một cục bạc hơn hai lượng cầm
tay. Phổ ky thấy vậy nói:
- Nếu thiệt Hòa thượng cho tôi thì tôi nói.
- Ừ, cho ngươi đó, Hòa thượng ta có tiền khoái
chí rộng rãi lắm.
Phổ ky nhận được bạc bèn đi rao:
- Quý vị khách trọ nghe đây! Ở Ðông phối phòng chúng ta có một vị
Hòa thượng và hai vị đại gia. Vị Hòa thượng nói: Người trong các phối
phòng cấm không được ho hen. Nếu ho mà ông nghe được thì đến trước phòng
người đó ho suốt đêm, ngủ không được ráng chịu!
Tế Ðiên lại kêu:
- Phổ ky, người trở lại rao thêm như vầy: Quý vị khách trọ nghe đây!
Quý vị hãy ngủ cho thiệt tình, hễ phòng nào túm tụm rì rầm, Hòa thượng
biết được đến ngủ chung ráng chịu!
Phổ ky nói:
- Tôi không dám nói mấy câu đó đâu! Nói ra
người ta đánh tôi chết!
- Nếu ngươi chịu nói, ta cho thêm vài lượng
nữa.
- Hòa thượng cho bạc thì tôi nói.
Sài đầu nói:
- Sư phụ lúc này có tiền xài sang quá!
- Ta thích chi rộng rãi như vậy.
Nói rồi lấy cục bạc đưa cho phổ ky. Phổ ky được bạc lại đi rao thêm
một lần nữa. Có người khách trọ ở phòng kế bên nghe rao, lật đật kêu phổ
ky cho đổi phòng. Phổ ky hỏi:
- Tại sao phải đổi phòng?
- Tôi bị bệnh lao, hay ho, cho tôi đổi phòng
khác tiện hơn.
- Có gì đâu, ông ngủ sao cứ ngủ, tôi nói chơi như vậy để được hưởng
ít lượng bạc thôi. Ông Hoà thượng đó dở điên dở khùng, ông để ý tới ổng
làm chi!
Nói rồi phổ ky đi ra phía trước, Tế Ðiên cùng hai vị Ban đầu cũng ngủ
nốt. Tới canh hai, đầu Tế Ðiên lệch sang một bên, lăn bình trà xuống đất
bể nát, nước trà văng tứ tung. Tế Ðiên la lên:
- Không xong, không xong. Nó giết người, nó
giết người. Mau cứu tôi với.
Tiếng la làm chưởng quỹ, phổ ky hết hồn, lật đật
chạy tới hỏi:
- Cái gì vậy? cái gì vậy?
Tế Ðiên nói:
- Tôi mắc đi cầu.
- Mắc đi cầu sao ông lại la nó giết người làm
cho chúng tôi sợ hết hồn chi vậy?
- Tôi không la như vậy, mấy người đâu chịu tới.
Dắt ta đi cầu đi!
Phổ ky nói:
- Ông muốn đi cầu thì ra ngoài nhà tranh đằng
kia kìa, tôi không đi với ông đâu.
- Ngươi cầm đèn lồng cho ta đi cầu đi. Ðưa ta đi cầu xong rồi ta đưa
ngươi 5 lượng chứ không làm công không đâu!
- Thiệt vậy hả?
- Ta gạt chú hồi nào!
Phổ ky bèn đưa Tế Ðiên ra nhà tranh. Tế Ðiên
nói:
- Ngươi cứ đứng ngoài này giơ cao đèn lên nhé. Cấm không được thò
đầu chõ mặt vào xem đấy, nếu dòm vô là mất bén 5 lượng bạc, ta chẳng cho
ngươi đâu!
- Ừ mà!
Tế Ðiên bước vào nhà tranh, bèn sử dụng nghiệm pháp, nhảy tường ra
ngoài, thẳng tới Bồng Lai quán. Vào tới trong rừng thấy Lục Thông đang
đánh túi bụi vào áo anh hùng của Hoa Vân Long, bèn lấy tăng bào trùm kín
đầu, đến trước mặt Lục Thông hù một tiếng làm cho Lục Thông sợ hãi chạy bò
càng. Tế Ðiên hù ba mặt cho Lục Thông chạy tuốt lên Bồng Lai quán rồi đủng
đỉnh theo sau. Ðến trước Bồng Lai quán, để Lục Thông vào xong, chờ cho bên
trong hết chộn rộn, Tế Ðiên mới lại gõ cửa, hỏi:
- Xin cho hỏi, Hoa Vân Long có trong này không?
Tiếng gọi cửa ấy làm cho Hoa Vân Long hồn vía lên mây, hết lòng năn
nỉ mọi người xin giùm cho hắn, rồi cùng Lục Thông chui trốn phía sau viện.
Dương Minh kêu đạo đồng cầm đèn và mọi người cùng ra cửa rước Tế Ðiên
vào. Cửa vừa mở, mọi người đều bước ra hành lễ, Tế Ðiên cười hà hà , nói:
- Mấy con đều ở đây cả à?
Dương Minh đáp:
- Vâng, sư phụ từ đâu lại đây?
- Ta từ huyện Long Du tới đến.
- Mời sư phụ vào bên trong ngồi.
Tế Ðiên gật đầu và tiến vào trong miếu, đạo đồng đóng cửa lại. Mọi
người đều tiến về phía Tây phối phòng. Tế Ðiên thấy trên bàn có rượu và
thức ăn để sẵn, bèn đến chiếc ghế dựa phía Bắc quay về hướng Nam mà ngồi
xuống. Dương Minh Minh nói:
- Mời sư phụ uống rượu.
Nói rồi rót một ly đưa cho Tế Ðiên. Phần Khổng Quý ngồi trên chiếc
ghế thấp trước mặt Tế Ðiên. Ông ta vốn là người lùn thấp, muốn ngồi ghế
phải thót lên mới ngồi được. Tế Ðiên ngước mắt lên hỏi:
- Xin lỗi, đạo hữu tên họ là chi?
Khổng Quý lật đật tuột xuống ghế, đứng nói:
- Ðệ tử họ Khổng tên Quý, người ta đặt cho tiểu
hiệu là Oải cước chân nhân.
- Ngồi xuống, ngồi xuống đi, đừng câu nệ mà.
Khổng Quý lại thót lên ngồi xuống. Tế Ðiên lại
hỏi:
- Vậy đạo hữu xuất gia được bao nhiêu năm?
Khổng Quý lại lật đật nhảy xuống, thưa:
- Ðệ tử vừa mới xuất gia được 7, 8 năm nay.
- Cứ ngồi nói chuyện mà.
Khổng Quý lại thót lên ghế ngồi xuống. Tế Ðiên
hỏi:
- Ðạo hữu có bao nhiêu đồ đệ?
Khổng Quý lại nhảy xuống, thưa:
- Dạ được 4 tiểu đồng.
- Ðừng câu thúc lễ nghi! Ngồi xuống, ngồi xuống
đi mà!
Trần Lượng dòm thấy bộ dạng Khổng Quý tức cười
quá mới nói:
- Khổng nhị ca, anh cứ ngồi mà thưa chuyện đi. Tại anh không biết
tánh sư phó đó chứ. Ông hay đùa lắm! Thấy anh thân thể lùn thấp, mỗi lần
nói chuyện nhảy lên nhảy xuống, ổng ráp tâm đùa cợt với anh đấy!
Tế Ðiên cười hà hà, nói:
- Cái tên Trần Lượng này. Ngươi đoán được ý ta
hết trơn rồi còn gì!
Bên ngoài Hoa Vân Long năn nỉ Lục Thông:
- Lục Thông ơi, em làm ơn trả lại áo anh hùng
cho anh đi.
Lục Thông là người mắt phàm lòng thật, nghe Hoa Vân Long năn nỉ quá
cũng siêu lòng, bèn trả áo lại cho Hoa Vân Long. Hoa Vân Long nói:
- Lục đệ, em ngồi xuống đi để anh đứng lên vai
em lén nhìn qua kẹt cửa sổ nhìn mặt ông Hòa thượng một chút.
-
Ừ, dòm một cái rồi xuống nhé, không chịu xuống ta nắm chân ném ra
ngoài chết chịu nghe!
Tên giặc đứng lên vai Lục Thông vạch cửa sổ phòng Bắc nhìn ra ngoài,
thấy Tế Ðiên ngồi quay mặt về phía Nam. Hắn nghĩ: “Ta cho ông biết: Thương
ngay dễ tránh, tên lén khó phòng. Sẵn dịp này mình cho ông một phiêu toi
mạng khiến ông không còn theo mình rượt bắt. Nghĩ rồi bèn rút phiêu ra
nhằm ngay ót Tế Ðiên ném tới. Tế Ðiên né người qua, mũi tên trượt qua tay
vịn trên ghế Khổng Quý, làm cho ông này hết hồn nhảy xuống đất niệm lia
lịa:
- Vô lượng Phật, Vô lượng Phật.
Tế Ðiên nói:
- A, cái thằng chết bằm này, mi muốn mưu hại
Hòa thượng ta hả? Lục Thông, ngươi hãy nắm gìo nó lại, đừng cho nó chạy đi
nhé!
Lục Thông ở ngoài hô lớn:
- Nắm được rồi!
Tế Ðiên đứng dạy định ra ngoài Khổng Quý lật đật
đứng dậy năn nỉ:
- Sư phụ, lão nhân gia bắt hắn ở đâu mà chẳng được, cần gì phải bắt
hắn ở đây. Nếu bắt hắn tại miếu này đưa lên quan thì cả tôi cũng bị liên
lụy vì bị cho cùng là một phe với hắn. Xin sư phụ từ bi, từ bi cho!
Dương Minh cũng ráp lại năn nỉ:
- Thưa sư phó, hôm nay lão nhân gia nể mặt chúng tôi mà tha thứ cho
hắn một phen. Khổng Quý đã xuất gia được mấy năm rồi, để bị liên lụy vào
tội nghiệp.
Tế Ðiên nói:
- Thôi được, ai nấy đều năn nỉ xin tha cho hắn. Hôm nay nể mặt mọi
người, ta không bắt hắn ở đây. Lục Thông, con nắm giò nó ném ra ngoài
tường cho nó rớt xuống khe núi, chồn sói ăn cho rồi!
Lục Thông là một thằng khờ, bảo sao thì làm vậy, hắn nắm chân Hoa Vân
Long ném ra ngoài tường, không cần biết có bị chết không!
Lục Thông ném Hoa Vân Long xong bèn bước vào Tây phối phòng. Hắn thấy
một ông Hòa thượng mặt mày dơ dáy, tóc dài cả hai tấc, tăng bào rách tươm,
áo tay ngắn lại thiếu bâu, lưng buộc dây nhung, chân mang đôi dép cỏ. Lục
Thông hết dòm lên lại dòn xuống, không biết đó là loại người gì. Dương
Minh bảo:
- Lục Thông, em đến lạy chào sư phụ đi!
- Sao không giống sư phó (ông thầy tu) ?
Tế Ðiên nói:
- A, cái thằng này, mi nói ta không giống sư
phó hả? Mi thấy như vầy chưa?
Nói rồi kéo tăng bào lên chùm đầu, hù một tiếng Lục Thông sợ quá chạy
tuốt ra ngoài. Dương Minh hỏi:
- Cái gì vậy?
Lục Thông đáp:
- Ghê quá!
Dương Minh bảo:
- Em mau đến dập đầu lạy sư phụ đi!
Lục Thông lúc đó mới quỳ xuống làm lễ. Tế Ðiên
nói:
- Mi sợ ta không?
- Sợ lắm sư phụ đừng nhát tôi.
Dương Minh nói:
- Mời sư phụ uống rượu.
Tế Ðiên uống một chén rồi ho một tiếng. Dương
Minh nói:
- Sư phụ làm sao thế?
- Ta thấy thần sắc năm người các ngươi không tốt, chắc phải gặp tai
nạn hung hiểm lắm chứ chẳng không. Trong vòng một tháng, các ngươi sẽ bị
nguy hiểm đến tính mạng đấy.
Bọn Dương Minh nghe nói thất kinh, lật đật nài
nỉ:
- Thưa sư phụ, xin lão nhân cứu giùm tụi con.
- Các ngươi phải nghe lời Hòa thượng ta may ra mới cứu được. Trong
vòng tháng này các người không được bước ra Bồng Lai quán họa may mới xu
cát tỵ hung được. Nếu không nghe lời ta trong tháng này bước ra khỏi Bồng
Lai quán, tánh mạng bị nguy nan, Hòa thượng ta không cứu được, chừng đó
đừng trách Hòa thượng ta xấu bụng nhé!
Dương Minh và Khổng Quý nói:
- Xin vâng, chúng con xin nghe lời sư phụ dạy bảo, trong tháng này
không ra khỏi Bồng Lai quán. Xin sư phụ ở lại chơi ít ngày rồi hãy đi.
- Ta có việc, chút nữa phải đi ngay. Ta đi rồi
các ngươi nhớ lời ta dặn đó.
- Ai nấy đều vâng hứa, cùng đưa Tế Ðiên ra cổng. Tế Ðiên ra cổng còn
căn dặn một lần nữa rồi mới đi xuống núi. Vừa mới vào thành, tới ngã tư
đường, Tế Ðiên thấy một đám quan binh đằng kia đi lại dẫn theo hai người
bị trói: chíng là Sài Nguyên Lộc và Ðỗ Chấn Anh. Tế Ðiên án linh soi xét,
biết rõ nguồn cơn.*
Mất công văn, Sài, Ðỗ bị
còng
Thát lời giả Tế Công đầu án
Nghe
Tế Ðiên đòi đi cầu, Sài, Ðỗ hai vị Ban đầu ở lại trong phòng chờ đợi. Chờ
cả buổi mà không thấy Tế Ðiên quay trở lại. Sài đầu bèn nói với Ðỗ Chấn
Anh:
- Này
Ðỗ hiền đệ,Hòa thượng thật là dở khùng dở điên, làm bể bìng trà nước dây
ra cả giường, ướt hết cả bao đồ rồi còn gì.
- Thì mở
bao đồ ra coi, coi chừng Hải bộ công văn bị ướt hết đấy!
Hai
người mở bao đồ ra xem , quả nhiên văn thư bị ướt một góc, dù được gói
bằng giấy dầu cẩn thận, giấy dầu rách đi bị nước thấm vào. Hai người lấy
văn thư ra trải trên giường hong cho khô. Lại chờ đợi một hồi lâu nữa cũng
không thấy Tế Ðiên trở lại. Sài đầu nói:
- Chúng ta
đi xem thử Hòa thượng đi cầu ra chưa?
- Hai
người bước ra khòi Ðông phối phòng, ra nhà tranh xem thử, thấy phổ ky đang
cầm đèn đứng ngoài nhà tranh rọi sáng, thì ngạc nhiên hỏi:
- Ông Hòa
thượng của chúng tôi đi cầu nãy giờ chưa ra à?
Phổ ky cũng
sốt ruột, thò đầu vào xem cũng chẳng thấy Hòa thượng đâu cả. Hắn nói:
- Lạ thiệt
làm sao mất tiêu vậy cà?
Sài đầu
hỏi: - Thế nào?
- Tôi thấy
ổng bước vô nhà tranh rõ ràng mà, sao bây giờ lại không thấy?
- Chắc có
lẽ Hòa thượng đi đâu rồi đa!
Ðỗ Chấn Anh
nói:
- Rõ ràng
mình bị ổng gạt rồi!
Nói
xong hai người trở về phòng. Về tới nơi thấy từ Ðông phối phòng của mình
đi ra một người bận đồ dạ hành, tót lên nóc nhà. Sài đầu, Ðỗ dầu ngạc
nhiên, muốn đuổi theo nhưng đã muộn. Sài đầu nói:
- Mau vô
phòng xem lại coi có mất cái gì không?
Hai
người lật đật vào phòng thấy tờ công văn bắt Hoa Vân Long không còn đó
nữa. Sài đầu bèn truy hô lên. Phổ ky chạy tới hỏi:
- Việc gì
thế?
- Chúng
tôi bị mất trộm.
- Ðây
chắc là nguyên cớ chi đây. Các ông ba người bây giờ chỉ còn hai, bây giờ
lại la toáng lên mất đồ, định gạt chúng tôi không được đâu? Các ông giở
trò đó không được rồi đa!
Sài đầu bèn
quýnh lên cãi lại, phổ ky la lối om sòm, chưởng quỹ cũng đến xem.
Chủ
quan này là Tam ban tổng đầu huyện Long Du tên Dương Quốc Ðống, một nhân
vật có tiếng tăm ở địa phương. Thấy mặt chưởng quỹ, phổ ky nói:
- Mấy
người này có ba người, trong đó có một Hòa thượng. Hòa thượng đi đâu không
biết, hai người này ở lại rao lên mất trộm.
Chưởng quỹ
nghe nói, bảo:
- Ðây
chắc là Hòa thượng mang đồ đi rồi, bọn họ giả vờ, vu khống cho chúng ta.
Phổ ky, ngươi đi hỏi xem các khách trọ có mất vật gì không? nếu mất đồ thì
mấy người này nói đúng.
Phổ ky rao
lên:
-
Thưa quý vị khách trọ, xin quý vị xem lại mình có mất thứ gì không? Nếu có
mất thì báo ngay cho chúng tôi biết!
Các
phòng đều đốt đèn lên. Phổ ky đi gõ cửa hỏi từng phòng. Bên trong đều trả
lời không mất chi cả. Ðến thượng phòng, phổ ky hỏi:
- Sư phụ ở
thượng phòng có mất món chi không?
Hỏi
liên tiếp mấy lần, bên trong vẫn lặng yên không có tiếng người đáp lại.
Phổ ky xô cửa, cửa không cài then. Phổ ky bước vào xem, bên trong vẫn còn
ánh đèn. Vừa vén rèm lên, phổ ky hết hồn, “a” lên một tiếng, bỏ chạy tuốt
ra ngoài, mặt xanh tái xám.
- Cái gì
vậy, cái gì vậy?
Mọi
người xúm lại hỏi. Phổ ky ấy đớ lưỡi nói không ra lời. Phải một hồi lâu
sau mới nói:
- Má ơi,
sợ chết đi được.
Mọi
người kéo lên thượng phòng coi lại, thấy vị Hòa thượng ở trọ chỉ còn khúc
mình đang ngồi trên ghế, chiếc đầu bị chặt nằm lăn ra đất. Chưởng quỹ nói:
-
Ðừng cho hai người ở Ðông phối phòng trốn đi nhé. Chuyện này chắc
do ông Hòa thượng đi chung với họ giết hòa thượng đây rồi bỏ trốn đó!
Ai nấy
đều cho lời ấy đúng, bèn đến Ðông phối phòng khóa cửa nhốt Sài Nguyên Lộc
và Ðỗ Chấn Anh lại. Chưởng quỹ nói:
- Ông
Hòa thượng kiếc đó giết người rồi bỏ trốn, hai ông chắc phải biết! Mạng
người chứ không phải ít.
Sài
Nguyên Lộc và Ðỗ Chấn Anh có miệng mà không nói ra được! Mỗi người một
câu, ồn ào suốt đêm. Chưởng quỹ nói với phổ ky:
- Mấy
người đừng cho hai người ấy trốn đi nhé!
Rồi cho
người lên huyện báo ngay. Giây lát, quan đầu và quan binh đều kéo nhau
đến. Lưu đầu nói:
- Hai vị
này đi lên hầu quan nhé!
Nói
rồi vung thiết luyện lên, trói sài Nguyên Lộc và Ðỗ Chấn Anh lại. Sài
Nguyên Lộc nói:
- Các vị
Ban đầu, tại sao lại trói chúng tôi như thế này?
Lưu đầu
nói:
- Hai vị
đừng nói dài dòng, có gì lên quan sẽ nói.
Sài
Nguyên Lộc và Ðỗ Chấn Anh bị mất công văn, lòng đang lo lắng; kế xảy ra vụ
án mạng, càng nghĩ càng thêm giận Tế Ðiên. Trời đã sáng, quan binh giải
Sài Nguyên Lộc và Ðỗ Chấn Anh về quan đường huyện Long Du. Ra khỏi Dương
gia điếm, vừa đến ngã tư đường họ thấy Tế Ðiên từ đàng xa đi lại. Gặp hai
vị Ban đầu, Tế Ðiên nói ngay:
- Hay
a, hai cái ông nhà này, nhè ám trời sáng lại cầm hoa đi hái bầu, hái rồi
không chịu đi chơi để cho diều móng nhọn chộp trúng, bây giờ rủ ta lên
quan à?
Sài đầu, Ðỗ
đầu nghe Tế Ðiên nói thế tức giận hai con mắt trợn trừng.
Tế
Ðiên nói gì thế? Ðó là tiếng lóng của giới giang hồ. Ám trời sáng có nghĩa
là đang đêm, cầm hoa đi hái bầu có nghĩa là xách dao đi giết hoà thượng (gáo
dừa hòa thượng như trái bầu), chẳng chịu đi chơi để cho diều móng nhọn
chộp trúng có nghĩa là không chịu trốn đi để bị quan tóm được. Nghe mấy
câu này, Sài đầu tức giận hỏi:
- Hay cho
Hòa thượng, ai dạy ông nói những câu đó thế?
- Chứ
không phải hai ông dạy ta à?
Quan nhân
nghe hai bên đối đáp như vậy bèn nói:
- Ðại
sư phụ là bạn của họ nên mới nòi chuyện thân mật như vậy. Quan binh đâu
bắt luôn ông ấy đi.
- Bắt thì
bắt, cho ta là bạn thì ta cứ là bạn, sợ gì!
Giây lát
các sai dịch đến, đem giây sắt lại, trói Hò thượng dẫn đi. Sai dịch nói:
- Hòa
thượng là người bạn tốt thật.
Tế Ðiên
nói:
- Bạn tốt
hả? Vậy chú hãy đãi rượu ta đi.
Anh sai
dịch này là người mới vào nghề, nghe Hòa thượng đòi uống rượu, nổi giận
nói:
- Thôi,
ông đi đi, nhè tôi mà đòi uống rượu chứ, có nằm mơ không đấy?
- A,
cái thằng này, mình xử đẹp mà nó chẳng chịu đẹp chứ! Bây giờ Hòa thượng ta
không thèm lên quan nữa, ngươi làm gì ta?
Nói
rồi Tế Ðiên mang cả thiết luyện (dây sắt) nhảy lên mái nhà. Lưu đầu
thấy vậy, bước tới đánh sai dịch một bạt tai, nói:
- Mi để
sai sự trốn đi, bộ muốn mọt gông hả?
Tên sai
dịch không dám hé một lời. Lưu đầu nói:
- Mời đại
sư phụ xuống đây uống rượu.
- Ta
xuống, quan binh không được đánh ta về chuyện này đấy nhé!
Nói rồi Tế
Ðiên nhảy xuống, nói:
- Lưu đầu
nè, ông họ gì?
- Sư phụ
đãng trí thật, gọi tôi là Lưu đầu mà còn hỏi tôi họ gì?
- Ông mời
ta uống rượu gì?
- Xế
cửa nha môn huyện Long Du có một đại tửu quán, rượu gì cũng có. Hòa thượng
muốn uống thứ nào, tôi cũng đãi tất. Ở đó tôi có sổ ghi, chứ hiện giờ
không có tiền mặt.
- Vậy thì
được!
Giây
lát mọi người về trước cửa nha môn huyện Lonh Du. Xế cửa nha môn về phía
Nam có bảng đề tửu quán tên là Tam Nghĩa điếm. Tế Ðiên và mọi người bước
vào quán rượu, đi thẳng vào hậu đường ngồi xuống. Lưu đầu nói:
- Hòa
thượng ơi! Ông là người bạn tốt thì đừng để cho bọn tôi khỏi hỏi tới hỏi
lui mất thì giờ làm chi, lát nữa trong vụ án có như thế nào ông khai hết
ra nhé!
- Ừ, ta
khai hết, không chừa một điều gì!
- Vụ án ở
ngoài cửa Nam có phải ông làm không?
- Ta đấy.
- Vụ
án trước cửa tiệm đổi tiến họ Cao ở ngoài cửa Bắc cũng do ông gây ra phải
không?
-
Ta đấy, muốn nói điều gì, ăn rồi nói tiếp.
-
Cũng được, lát nữa ăn xong vào Ban phòng, ông đem tình tiết vụ án viết vào
một tờ giấy trình lên là xong.
- Ăn trước
đã, mọi việc sẽ tính sau. Phổ ky, lại đây!
Sài
đầu, Ðỗ đấu biết Tế Ðiên nói như vậy là đặt điều để bắt người ta bao cơm
thôi. Phổ ky tới hỏi:
- Ðại sư
phụ muốn ăn món chi?
- Tiệm này
có những món gì nào?
-
Bình thường có những món vừa vừa, còn những món như sơn hào hải vị nếu cần
cũng có đủ.
- Chú dọn
cho ta một mâm sơn hào hải vị đặc biệt và 5 cân Thiệu Hưng lâu năm.
- Phổ
ky lau bàn sửa ghế vừa xong thì cơm canh đã dọn lên. Rượu canh hâm nóng,
trái cây tươi ngon, thịt ướp chiên xào bốc khói dọn đầy cả bàn. Tế Ðiên
nói:
- Sài đầu,
Ðỗ đầu, hai ông không ăn thì coi ta ăn đây.
- Tế
Ðiên vừa ăn vừa uống tì tì. Lưu đầu nhìn thấy vậy trong bụng nghĩ: “Hòa
thượng này tưởng bở thiệt! Mấy vụ án đó tội đến phải chém đầu tức khắc chứ
chẳng phải chơi đâu!”
Thấy
Tế Ðiên ăn uống xong xuôi, Lưu đầu kêu phổ ky lại tính tiền. Cộng tất cả
tiến ăn uống là 10 lượng 4 tiến. Lưu đầu nói:
- Ghi sổ
cho ta.
Nói rồi dẫn
Tế Ðiên, Sài, Ðỗ hai vị về Ban phòng của nha môn. Lưu đầu nói:
- Này
Hòa thượng, ông nói đi! Trong hoa viên nhà Tú tài Cao Chiết Quế ở ngoài
cửa Nam, mời lão Diệp Thu Sương về bắt yêu, nửa chừng đầu lão đạo mất tiêu
trên pháp đài, việc ấy là sao vậy?
- Ta đâu
có biết!
- Sao
ông nói kỳ vậy! Hồi nãy ông nói án mạng ở cửa Nam là do ông làm, bây giờ
sao ông lại không nhận?
-
Chuyện đó ta có nói là ta có bắt trộm con gà giò ở ngoài cửa Nam thôi, còn
vụ án nhân mạng đó ta đâu có làm. Ta làm gì mà lớn gan vậy?
- Còn
ở trước tiệm đổi tiền của họ Cao ngoài cửa Bắc, khi không mà lột xác lìa
đầu còn dính một chút da nơi cổ, án mạng đó có dính líu tới ông không?
-
Không nha! Ở ngoài cửa Bắc, một hôm trước tiệm đổi tiền nhà họ Cao, ta gặp
một con mèo mướp của ai, ta tóm đem đi thôi, việc gì khác ta đâu có biết!
- Ông
đừng nói loanh quanh! Ta đâu có hỏi chuyện trộm bắt mèo gà. Vụ án ông Hòa
thượng bị giết ở Dương gia điếm cũng là ông chứ ai?
- Ta thiệt
không biết làm sao mà trả lời được.
Các vị
Ban đầu nghe đối đáp đều tức giận, không thèm hỏi nữa. Có người chạy vào
bẩm báo với quan huyện. Quan huyện nghe nói lệnh truyền ba ban Tráng,
Khoái, Tạo tới hầu, lập tức thăng đường, bảo dẫn Hòa thượng vào ngay.*
Huyện Long Du ngày phá luôn
ba án
Nhị Long Cư đùa cợt kẻ hung
tàn
Theo
lệnh truyền, Tế Ðiên và hai vị Ban đầu bị áp giải vào đại đường. Vào đến
đại đường, Tế Ðiên đứng thẳng ngước nhìn lên: Quan huyện này ngũ quan đoan
chánh, nghi biểu khác thường. Ngồi trên nhìn xuống, quan huyện thấy trước
mặt mình một ông tăng liền hỏi:
- Vị tăng nhân kia, thấy bản huyện sao không
chịu quỳ?
- Lão gia làm quan, quan chức có cái sang
của quan chức, thì tăng gia cũng có cái tôn quý của tăng gia. Ta không
phạm luật vua phép nước, ở đây không có Phật Tổ, bảo ta quỳ là sao?
- Tăng nhân tên hiệu là chi, xuất gia ở chùa
nào?
- Lão gia đã hỏi, ta xin nói: Ta là Tế
Ðiên Hòa thượng ở chùa Linh Ẩn. Lão gia biết tiếng tăm của Tế Công to lớn
đến đường nào chưa?
Quan huyện nghe nói liền nghĩ thầm: “Tế
Công là thế tăng của Tần Thừa tướng, làm sao mà hình dạng gớm ghiếc như
vậy được”. Trong lòng chần chừ không tin, bèn hỏi:
- Ông là Tế Ðiên, vậy thì việc ông Hòa
thượng bị giết rơi đầu ở Dương Gia điếm chắc ông biết rõ!
- Ta nào có biết chi.
- Ông đã là Tế Ðiên ở chùa linh Ẩn, vậy ông
tới đây để làm gì?
- Ta vâng lệnh dụ của Thừa Tướng, mang
hai vị Ban đầu của thành Lâm An đi biện án, bắt tên giặc Hoa Vân Long trộm
phụng quan va vòng ngọc ở Lâm An.
Quan huyện truyền dẫn hai vị Ban đầu vào.
Giây lát, hai vị Ban đầu được đưa tới công đường. Sài Nguyên Lộc nói:
- Kính bẩm lão gia, hạ dịch là Sài Nguyên Lộc
xin thỉnh an lão gia.
Ðỗ Chấn Anh cũng bước tới thi lễ. Quan huyện
hỏi:
- Hai người là Ban đầu ở Lâm An phải không?
- Thưa vâng, bọn hạ dịch là bộ khoái nha môn
của Thái thú Lâm An.
- Các ngươi ra đi biện án mà có đem Hải
bộ công văn theo không? Hãy đưa cho ta xem!
Tế Ðiên nói hớt:
- Lão gia hỏi đến công văn à! Nó vừa mất trong
điếm hồi hôm nay!
Quan huyện nghe trả lời, giận đùng đùng, nói:
- Làm gì có chuyện khéo như vậy được! khi
ta hỏi, cứ chối dây đẩy, bây giờ lại nói hớt. Bây đâu, đè ông Hòa thượng
này đánh 40 hèo cho ta! Ðánh xong lại hỏi tiếp!
Tạo ban hai bên dạ ran, ráp lại đè Tế Ðiên
xuống trước công đường. Tế Ðiên la lên:
- Ta sắp bị đánh đây! Ta sắp bị đánh đây!
Tạo ban nói:
- Hòa thượng ơi! Ông có la cũng vô ích
thôi! Mau nằm xuống đi để tụi tôi khỏi phải ra sức.
Ðang lúc chộn rộn như vậy thì bên ngoài
nghe có tiếng nói lớn:
- Bẩm lão gia, đừng đánh, cho tôi xin,
cho tôi xin! Muôn ngàn lần chớ đánh vị Hòa thượng này. Hạ dịch Y Sĩ Hùng
nhận ra ông chíng là Tế Công Linh Ẩn đấy.
Quan huyện hỏi:
- Y Sĩ Hùng, làm sao ngươi biết được ông ấy là
Tế Công?
- Từ trước lúc cứu Từ Trị Bình Từ đại lão
gia, tôi đi trộm Ngũ lôi bát quái thiên ssu phù ở Các Thiên lâu, có gặp Tế
Công một lần nên nhớ. Lão gia không đánh Tế Công được đâu!
Y Sĩ Hùng làm quan nhân ở huyện này cũng
có nguyên ủy của nó. Nguyên sau khi trộm Ngũ lôi bát quái thiên sư phù ở
Các Thiên lâu của Tần tướng phủ và cứu Từ Trị Bình xong, sau đó Từ Trị
Bình liên tiếp thi đỗ mấy khoa, được bổ làm tri huyện. Y Sĩ Hùng tìm đến
xin làm sai dịch cho họ Từ. Từ trị Bình nói:
- Chú là ân nhân cứu mạng ta, bây giờ lại
đi làm sai dịch cho ta, nói chuyện với ta mà ta ngồi chú đứng, lòng ta áy
náy không yên. Còn nếu để chú ngồi thưa chuyện thì không ra quy củ gì hết.
Ðể ta tiến cử chú làm sai dịch cho một địa phương khác.
Từ Trị Bình mới tiến cử y cho Ngô đại lão
gia là huyện lịnh huyện Lonh Du, vốn là bạn đồng song của mình. Ngô lão
gia cũng biết cách dùng người bèn cắt y làm tổng ban đứng đầu 8 ban trong
huyện. Hôm nay Y Sĩ Hùng đang ngồi ngoài Ban phòng, nghe nói sắp đánh Tế
Ðiên Hòa thượng, mới nghĩ bụng: “Không chừng là Tế Ðiên Hòa thượng mình
quen hồi trước, để mình vào xem thử”. Bước vào cổng đường, Y Sĩ Hùng thấy
đúng là Tế Ðiên, lật đật chạy đến bẩm báo cho quan huyện biết. Quan huyện
nghe bẩm, lập tức bước đến trước Tế Ðiên nói:
- Bạch Thánh tăng! Ngàn muôn lần xin
người thứ lỗi cho, đệ tử nhất thời mờ tối, xin mời Thánh tăng bước lên này
ngồi.
- Lão gia nói chi những lời ấy, không biết
không có lỗi gì đâu mà!
Quan huyện lật đật xá dài, nói:
- Ðệ tử từ lâu nghe đại danh của Thánh
tăng biết rành quá khứ vị lai, thi triển Phật pháp vô biên! Hiện ở huyện
Long Du này xảy ra ba vụ án mạng cùng một lúc mà không tìm thấy hung thủ
cũng không người đối chứng. Cầu xin Thánh tăng đoán biết chỉ dạy cho!
- Không cần tính toán làm gì, lão gia bảo
đem văn phòng tứ bảo ra, Hòa thượng ta viết lên đó là xong ngay!
Quan huyện bèn sai người mang giấy viết và
bút mực đến. Tế Ðiên xoay lưng lại với mọi người, lấy tay áo che lại, viết
lia lịa một hồi lâu rồi dán lại cẩn thận, nói;
- Lão gia mang theo thư này, chừng đến
Dương Gia điếm ngoài cửa đông khám nghiệm tử thi, khi nào kiệu dừng lại
hãy mở thư ra xem. Ba vụ án mạng đã được nói rõ trong đó. Cần nhất là đừng
mở ra trước, nếu mở ra trước thì không có linh nghiệm đâu nhé!
Quan huyện gật đầu, tiếp nhận phong thư,
trên có vẽ một bầu rượu và bảy cái chung, đó là biểu hiệu của Tế Ðiên. Sau
khi quan huyện cất phong thư xong, Tế Ðiên bèn nói:
- Lão gia nên sai hai vị Ban đầu là Dương
Quốc Ðống và Y Sĩ Hùng theo ta đi biện án, còn hai vị ban đầu của ta tạm
thời ở lại nha môn nghỉ ngơi nhé!
Tri huyện bằng lòng, bèn sai Dương Quốc
Ðống và Y Sĩ Hùng cùng theo Tế Ðiên đi biện án.
Ra khỏi nha môn, Y Sĩ Hùng hỏi:
- Bạch Thánh tăng, từ trước đến nay Ngài vẫn
mạnh?
- Ừ, không có bệnh chi.
Y Sĩ Hùng nói với Dương Quốc Ðống:
- Dương đại ca, nghe nói tẩu tẩu đang bị bệnh
phải không?
- Vâng.
- Ðại ca nên dập đầu xin với Tế Công trị
bệnh cho. Lão nhân gia nổi tiếng là bậc “diệu dược tiên đơn, trị đâu hết
đó”, bất luận bệnh chi, gặp Ngài là lành mạnh hết.
Dương Quốc Ðống nghe nói thế, bước tới Tế Ðiên
thi lễ:
- Xin Thánh tăng từ bi, từ bi, thí cho tiên
đơn dược liệu.
- Ðừng vội gấp, thuốc đã có sẵn đây. Bây giờ
chúng ta đi biện án trước đã.
Y Sĩ Hùng nói:
- Sư phụ, mình di biện án ở đâu?
- Lên Ngũ Lý Bia.
Hai người thấy Tế Ðiên đi tới ba bước, đi lui
hai bước, Y Sĩ Hùng nói:
- Bạch Thánh tăng, đi kiểu này bao giờ
mới tới nơi được? Phải đi mau một chút chứ!
- Ta muốn đi mau mà hai ông không biết có đi
theo kịp không?
Dương Quốc Ðống nói:
- Ði kịp mà!
Tế Ðiên rảo bước đi nhanh, nhanh dường như
sao xẹt. Hai người ở sau cố sức đuổi theo. Chớp mắt không thấy hình bóng
Hòa thượng đâu cả. Hai người đinh ninh: “Cứ đuổi theo nhanh, thế nào cũng
gặp được ở Ngũ Lý Bia”. Hai người cứ cắm đầu chạy miết tới trước, nào dè
Tế Ðiên núp lại trong ngõ hẻm, đợi hai người chạy qua mới đủng đỉnh bước
đi về phía trước. Không xa về phía trước, ở phía Tây đường có một tòa tửu
quán, chưởng quỹ họ Tôn đang cần bút tính tiền. Ðến hết trang kết toán nói
bao nhiêu là bao nhiêu, viết thêm vào đó hai số nhà hàng cũng không kiểm
tra lại. Lúc đó chưởng quỹ đang lật qua trang, cần viết sửa soạn viết thêm
thì Tế Ðiên ở ngoài bước ào vào, hỏi chưởng quỹ:
- Ố dào, ông có phải là chưởng quỹ họ Tôn
không?
- Tôi họ Tôn đây, có việc gì thế?
- Ông có phải là anh em bạn thân thiết
với Dương Quốc Ðống, Tổng tam đầu của huyện Long Du phải không?
- Phải!
- Vợ Dương Quốc Ðống chết rồi, ông có biết
chưa?
Nghe nói như vậy, chưởng quỹ kinh ngạc,
“a” lên một tiếng, cây viết cầm trên tay rơi tuốt xuống, vẽ trên trang
giấy một đường tròn đen sì. Coi lại mấy con số bị bôi đen hết. Chưởng quỹ
hỏi:
- Sao Hòa thượng lại biết được chuyện ấy?
- Sáng nay, Dương đấu đến chùa ta mời
thầy tụng đám. Ông ta nói mời 10 hòa thượng tụng đám, 7 hòa thượng ngồi
đàn chẩn tế , khi gần xong thêm một đàn “Tứ lang thám mẫu”, vẽ mặt mang
râu cho vui.
Chưởng quỹ nghe trả lời như vậy cũng nói:
- Trong chùa Hòa thượng làm đám vui thiệt!
- Ừ vui chứ, Dương đầu nhờ ta thuận đường
ghé cho chú biết nên ta mới ghé cho chú hay đây.
- Phiền đại sư phó quá! Xin mời, xin mời
vào trong này uống trà! Uống chung rượu giải khát!
- Ðược, ta cũng muốn uống tí rượu đây.
Chưởng quỹ lại nói phổ ky đem cho Tế Ðiên hai
bầu rượu và nói với phổ ky:
- Ta cùng với Dương đầu là chỗ thân tình,
không thể nào không đi được! Lát nữa mi lại tiệm bánh bao đặt cho ta một
mâm, ghi sổ rồi tính tiền sau. Ngày thường Dương đầu đối xử với chúng ta
rất tốt, chúng ta nên đi một lễ vật chung, đến tiệm vải xé cho một đoạn 8
thước kêu thợ cắt cho 4 chữ “Giá phản Dao trì” (Cỡi hạc quy tiên)
mới phải.
Mọi người đều tán đồng. Tế Ðiên uống rượu xong
mới nói:
- Ta đi nhé!
Mọi người đều đồng thanh:
- Nhọc Hòa thượng quá!
Thế là Tế Ðiên báo tang bậy bạ để uống hết
hai bầu rượu. Ra khỏi quán, Tế Ðiên đi chầm chậm về phía trước.
Ðến ngã tư đường, nhìn về hướng Nam có một
quán rượu tên là Ðức Long Cư. Bên trong dao thớt râm ran. Tiếng gọi thức
ăn vang dội. Phòng ăn chật ních người. Ðối diện bên kia đường có một tiệm
cơm tên là Nhị Long Cư, thực khách vắng hoe, chưởng quỹ ngồi chống tay
ngáp vặt, phổ ky ngồi buồn hiu, trên bếp cây bún nằm nguyên vẹn lạc lõng.
Tế Ðiên mạnh dạn bước vào Nhị Long Cư, hỏi:
- Sao tiệm chú vắng hoe vậy?
- Thôi, đại sư phụ đừng hỏi nữa! Hồi lão
chưởng quỹ còn sinh tiền, tiệm Nhị Long Cư bán buôn phát đạt nhất huyện
Long Du này, ai mà chẳng biết.. Bây giờ lão chưởng quỹ quy tiên, thiếu
chưởng quỹ lên thay không được vậy. Thật là bán buôn theo duyên của mỗi
người! Từ ngày ông ấy nắm quyền, việc buôn bán ngày càng sút giảm. Mới đây
phổ ky tiệm này bỏ đi hết. Bên kia đường mới mở tiệm Ðức Long Cư, tuy nói:
“Thuyền nhiều nào ngại sông”, mà tiệm người ta mỗi ngày mỗi phát đạt, còn
tiệm chúng tôi mỗi ngày mỗi vắng thêm. Hôm qua bán được 800 tiền, cả quán
ăn tiêu hết. Hôm nay giờ này vẫn chưa ai mở hàng cả. Tôi là con em của
quán này. Tôi định bán tranh với quán kia để giành khách. Họ bán hai món
120, tôi bán hai món 100 thôi, nhưng vốn mình không có!
Tế Ðiên cười hà hà nói:
- Chú có muốn bán đắt không?
- Bán đắt ai lại không muốn!
- Nếu chú muốn, ta sẽ giúp cho!*
Hồi Thứ 80
Nghe nói xóc nổi giận đánh
Hòa Thượng
Nghiệm tử thi hung phạm khai
sự tình
Nghe Tế Ðiên hứa giúp tiệm bán đắt, phổ ky
nói:
- Chúng tôi muốn bán đắt lắm chớ, mà Hòa
thượng coi đó, đồ đạc đâu có gì! Chỉ có mấy cân thịt, mười mấy cân bún
khô, một con gà giò, rượu cũng không còn bao nhiêu, cả phòng bàn ghế thưa
thớt mà làm sao bán cho đắt được?
Tế Ðiên nói:
- Không hề gì, tiệm có nước không?
- Phía sau có cái giếng.
- Ðược rồi, có nước là có rượu. Chú cứ
múc nước làm rượu đem ra bán. Ta bảo đảm là không có ai phiền hà gì hết,
chú bán liền một lúc được 100 điếu tiền cho coi. Chú kêu chưởng quỹ khảy
bàn toán lóc cóc cho giòn lên, đầu bếp xào qua xào lại nghe xèo xèo. Ta
kêu hai bầu rượu, chú hô hai bầu rượu ngon để bên ngoài nghe thấy, một lát
khách vô đầy quán.
Phổ ky là một người mau mắn, lập tức làm
theo lời Tế Ðiên: bảo chưởng quỹ khảy bàn toán kêu rân lên, đầu bếp xào
lia lịa. Tế Ðiên kêu:
- Cho hai bầu rượu!
Phổ ky lập lại:
- Hai bầu rượu ngon nhé!
Chưởng quỹ và mọi người trong quán đều đáp vang
lên:
- Có ngay!
Phổ ky vừa đem rượu cho Tế Ðiên thì bên
ngoài có khách vào uống rượu. Phổ ky nhìn ra là Trần chưởng quỹ bán tạp
hóa ở xế cửa đối diện. Bình thường vị chưởng quỹ này rất ghét những người
uống rượu. Phổ ky trong tiệm ông uống rượu mà bị ông bắt gặp là không yên
với ông ta. Hôm nay vừa ăn cơm xong, xúc miệng ở trong nhà, ông ta chợt mê
đi, tự động bước sang quán Nhị Long Cư, kêu:
- Cho tôi hai bầu rượu.
Phổ ky biết Trần chưởng quỹ xưa nay không uống
rượu mới hỏi:
- Trấn chưởng quỹ, bữa nay uống rượu nữa à!
Trần chưởng quỹ nhìn anh ta một cái, nói:
- Tôi muốn uống rượu mặc tôi, chú hỏi làm
chi?
Phổ ky thấy ông ta cương quyết bèn đem đến
hai bầu rượu. Lúc này Trần chưởng quỹ mới tỉnh lại, tự nghĩ: “Hồi nãy ăn
cơm rồi mình đâu có muốn uống rượu, làm sao trong bụng hồ đồ lại muốn uống
rượu nữa kìa?”. Rồi lại nghĩ: “Lỡ đã kêu rượu rồi, thì hãy nếm thử xem
sao?”. Ông ta là người không uống rượu, bữa nay cũng đến uống. Ngay lúc đó
có một vị khách bước vào, hai mắt trợn ngược, trong tay cầm một cái chén.
Ông ta đi mua 3 tiền bông hẹ, 1 tiền xì dầu. Khi ngang qua cửa Nhị Long
Cư, bỗng mê đi, bước thẳng vào quán kêu:
- Hai bầu rượu nhé.
Phổ ky đáp:
- Có ngay. Rồi đem rượu tới.
Người kia tỉnh lại, tự nghĩ: “Nhà mình
chưa ăn cơm, sao mình lại vô đây uống rượu nhỉ?”. Người ấy ngạc nhiên về
trường hợp của mình thì bên ngoài có một người nữa bước vào, trên tay có
cầm cái chén có đựng hai miếng đậu hũ. Nhà anh ta đang chờ mua đồ ăn về
làm cơm, bảo anh ta đi mua đậu hũ, ngang qua quán rượu, tự động ghé vào
kêu rượu uống. Phổ ky đem rượu ra. Anh ta mới tỉnh lại và tự hỏi:
- Trong nhà đang làm cơm, tại sao mình lại vô
đây kêu rượu uống?
Người kia nói:
- Tôi sẵn có bông hẹ, anh lại có đậu
hũ, hai ta cùng hùn lại làm món xào đậu hũ, uống một bữa đi.
Cứ thế, 5, 3 người lác đác kéo vào tiệm.
Bỗng từ bên ngoài bước vào một người, trên tay cầm 5 gói thức ăn, kiếm một
bàn ngồi xuống và lẩm bẩm:
- Một gói cho lão nhị, lão tam một gói,
lão tứ một gói. Phổ ky, đem cho ta 10 hũ rượu để nhắm với 6 món này trước
đã. Bọn bốn anh em ta, muốn cái gì là được cái nấy nhé!
Phổ ky dòm lại, hình như ông ta đang nói
chuyện với người nào đó, cũng không biết nguyên do tại sao? Nguyên do bọn
anh em kết nghĩa có tất cả là năm người, hắn ta là anh cả, hôm nay mời bốn
em kết nghĩa vào tiệm Ðức Long Cư uống rượu. Bốn người kia đã vào tiệm Ðức
Long Cư rồi, riêng mình hắn ta đi lộn đường, phảng phất như thấy bốn người
kia đang ngồi trong tiệm Nhị Long Cư, mới đem mấy gói đồ ăn chia cho mỗi
người một gói. Chừng qua Ðức Long Cư xem lại thì thấy bốn người kia đang
ngồi ở đó, hắn kêu cả bọn cùng sang Nhị Long Cư cùng uống cho vui.
Giây lát, khách vào uống chật phòng, phổ
ky cũng không vội đến. Người mỗi lúc một nhiều mà rượu lại hết nhẵn. Phổ
ky lại nghĩ: “Không có rượu thì múc nước lên bán”. Nghĩ rồi bèn ra sau múc
một xô nước đổ vào lu rượu, đong vào bầu cho khách. Vừa uống xong một hớp,
vị khách ấy kêu:
- Phổ ky, lại đây!
Phổ ky vội nghĩ: “Cha, không xong rồi, cho
họ uống nước, họ lại cự mình đây!”. Phổ ky lật đật đến hỏi:
- Ðại gia, cần món chi?
- Bộ rượu này chú mới đổi thứ khác hả?
- Bộ không được ngon, phải không?
- Ðâu có, rượu này ngon hơn trước nhiều.
Nếu chú có thứ đó thì mỗi bữa ta sẽ ra đây làm một chầu.
Phổ ky nghĩ: “Lạ thật, mình cho ông ta
uống nước lạnh mà ông ta lại khen ngon kìa?”
Ðang lúc phòng rượu khách ngồi đầy, kẻ ra
người vô tấp nập, thì từ bên ngoài có hai người bước vào. Người đi đầu mặt
xanh mét, cặp chân mày ngắn nằm trên đôi mắt ba góc, chiếc mũi chim ưng
nhô lên khỏi đôi má hóp. Anh ta mặc chiếc áo xanh, đội mũ lệnh, vai choàng
áo cừu lớn. Người đi sau đầu thỏ mắt rắn, vai rùa lưng rắn. thấy hai người
bước vào, các tửu khách đều nói:
- Tam gia, tứ gia! Mời lại đây uống rượu!
- Xin quý vị để tôi được tự nhiên.
Nói rồi họ đi vào ngồi xuống chiếc bàn
phía sau Tế Ðiên. Phổ ky thấy hai vị bước vào bèn chau mày vì biết họ là
chúa ăn quỵt. Nhưng không biết làm sao, đành phải bước tới sau bàn, đon đả
nói:
- Hai vị cần đồ nhắm chi?
Họ kêu hai bầu rượu, hai đĩa đồ nhắm. Tế Ðiên
lại hỏi:
- Hai vị mới đến à?
Hai người ấy không nghe cũng không trả lời. Tế
Ðiên vỗ bàn đánh bốp, nói:
- Hòa thượng ta đối xử tử tế với bọn bây
mà bọn bây coi ta không ra gì? Ta tưởng bọn bây quên đối xử đẹp với ta,
việc đó cũng được đi. Hai mươi miếng ruộng, hai ngôi chùa của Hòa thượng
ta, bọn ngươi đem bán xài, nuôi vợ con hết. Gặp Hòa thượng ta lại làm mặt
lạ chứ!
Hai người ấy lại không biết Hòa thượng
mắng ai, nên cũng không đáp lại. Khách trong quán đều biết Hòa thượng mắng
hai người ấy. Họ nghĩ: “Chắc hai người này quên, không nhẽ họ làm mặt
lạ?”. Tế Ðiên được thể càng mắng già. Trong nhai người có một người nói:
- Ðể ta hỏi thử xem ông ta mắng ai?
Nói rồi bèn đứng dậy. Người kia nói:
- Này lão tứ, chú ngồi xuống đây! Hòa
thượng nói hai mươi miếng ruộng, hai cảnh chùa bị nhà chú bán xài hết. Chú
hỏi ông ấy có phải không?
- Nói bậy bạ hoài, làm gì có chuyện đó!
- Chú không nhận thì thôi, mắc mmó gì lại đi
hỏi ổng?
Câu nói ấy kéo người kia ngồi xuống. Tế Ðiên
nói:
- Ta mắng nãy giờ là mắng tụi bây đó.
Hai người nghe nói giận run, đứng dậy hỏi:
- Hòa thượng, ông mắng ai đấy?
Tế Ðiên nói:
- Hai mươi miếng ruộng, hai cảnh chùa của
ta tụi bây bán xài hết, nuôi vợ con cho mập, bữa nay kêu ta sắm áo quần,
bữa khác kêu ta sắm vòng xuyến. Bây giờ tụi bây thấy ta nghèo làm mặt lạ
với ta.
Hai người này nghe thế giận tái mặt, nói:
- Hay cho ông Hòa thượng! Ông có biết bọn
ta là ai không? Chỉ cần ông nói ra bọn ta là ai thì mới đúng là ta xài hết
cho vợ con ta hai mươi miếng ruộng và hai cảnh chùa của ông.
- Mi là Trảo thiên dao ưng Trương Phúc,
thứ ba, con út trong gia đình, vợ mi mặt trắng, 25 tuổi. Còn tên kia là
Quá nhai lão thử Lý Lộc, thứ tư, nó cũng là con út trong gia đình. Vợ nó
mặt vàng. Ta mất cho tụi bây bao nhiêu tiền tao không biết sao? Cả như
trong nhà bây có mấy cái giường, có mấy cái mền ta đều biết ráo.
Hai người nghe nói, giận quá, bước tới định
đánh Hòa thượng. Tế Ðiên nói:
- Tụi bây muốn ăn thua với ta hả? Cứ bước
ra đường đi, đừng ở đây làm liên lụy đến chuyện buôn bán của người ta.
Nói rồi ba người cùng bước ra khỏi quán.
Trương Phúc, Lý Lộc muốn níu Hòa thượng lại mà không trúng. Tế Ðiên chạy
xà quần, thọt người này một cái, véo người kia một véo. Nắm không được Hòa
thượng, Trương Phúc giận quá, hươi quyền nhắm đầu Hòa thượng tống một quả,
trúng ngay sau ót. Trương Phúc nghe như đấm vào đậu hũ, lún mất tay trongh
sọ, lập tức máu theo óc đổ ra đỏ lòm lênh láng. Tế Ðiên la:
- Nó đánh chết tôi rồi!
La xong ngã vật xuống, miệng giật mấy cái,
coi lại Hòa thượng đã hết thở. Trương Phúc thất kinh, nghĩ bụng: “Sọ đầu
Hòa thượng này dở quá, mình mới lên nhẹ một quyền mà đã nát rồi”. Quan
nhân địa phương chạy tới nói:
- Chà chà, tụi bây gây án mạng rồi đó.
Trương Phúc nói:
- Lý Lộc đánh chết đó.
Lý Lộc cãi:
- Trương Phúc đánh chết chứ chẳng phải tôi.
Quan nhân nói:
- Tụi bây đừng cãi nhau làm gì, đến nha môn
trắng đen sẽ rõ.
Nói rồi rút thiết luyện ra trói nghiến hai
người lại dẫn đi. Vừa đi một đoạn thì nghe hướng chánh Ðông có tiếng hô
vang mở đường:
- Tránh ra, tránh ra, nhường lối cho quan
huyện thái lão gia.
Quan huyện đang trên đường đi tới Dương
gia điếm khám ngiệm tử thi. Cả đoàn gồm có Hình phòng, Ngỗ tác (người
khám nghiệm tử thi) đi theo đầy đủ. Ðến nơi Ngỗ tác tìm quan địa
phương bảo dự bị một chiếc nồi 50 cân rượu để rửa tay và rửa thi thể, một
chiếc chiếu mới, một chiếc nồi mới. Quan địa phương họ can, tên là Can
Xuất thân, lật đật chạy đến nói:
- Xin quý vị chờ một lúc, sắp xong rồi, tôi
rành về việc rửa tử thi mà.
Ngỗ tác nói:
- Thế thì được, chỉ cần nửa cân rượu để rửa
tay thôi.
Khi khám nghiệm, Ngỗ tác báo cáo:
- Da đùm thịt cuốn. Chết tốt vì một nhát
dao chí mạng, ở ngoài không một vết thương nào khác.
Thư ký biên vào tử cách (biên bản về cái
chết).
Quan huyện truyền chưởng quỹ đến hỏi:
- Ông Hòa thượng này bị ai giết vậy, ông có
biết không?
- Hồi canh ba đêm qua, không thấy ai bị giết!
- Ông ta ở đây bao lâu, có ai ở chung với ông
ấy không?
- Ông ấy chỉ ở một mình, được 23 ngày.
- Trong điếm này có bao nhiêu phổ ky? Có
ai xích mích điều gì với Hòa thượng không?
- Trong điếm này có 8 phổ ky, đều ở đây
cả và không có ai xích mích gì với ông ấy hết.
- Ngươi hãy cho liệm tử thi chu đáo nhé!
Dặn xong, quan huyện ra lệnh cho khiêng
liệu trở về nha. Ngỗ tác tìm quan địa phương, hỏi:
- Thế nào?
- Chúng tôi mời mấy vị ăn bún, mỗi vị hai
tô cũng được, chúng tôi sẽ chịu khoảng chi phí đó.
- Ta tưởng là xong việc mỗi người chúng
ta đều vài điếu tiền, nào ngờ các người lại mời ăn bún, chúng ta không ăn
đâu! Có việc gì, chúng ta sẽ nói sau.
Nói rồi vùng vằng theo kiệu quan trở về
nha. Vừa mới tới ngã tư, quan địa phương lại chạy đến bẩm báo:
- Thưa lão gia, có một vị Hòa thượng bị đánh
chết.
- Hòa thượng nào vậy?
-
Một Hòa thượng kiếc, vừa bắt được hai hung thủ.
Quan huyện dừng kiệu, dẫn hai hung thủ
tới. Lập tức Trương Phúc, Lý Lộc được đưa đến trước kiệu, quan huyện hỏi
cung, nào ngờ lòi ra vụ án khác.*
- o0o -
Hồi thứ 71-75 | Mục Lục |
Hồi thứ 81-85
- o0o -
| Mục lục Tác giả || Tủ
Sách Phật Học |
---o0o---
Vi tính: Diệu Xuyến
Trình bày : Nhị Tường
Bắt đầu đánh
máy: 01-05-02
Cập
nhật : 01-07-2002