Truyện Cổ Phật Giáo
Truyện Thơ Tập 1
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
Diệu Phương xuất bản 2002
---o0o---
(18)
Mối
Thù Truyền Kiếp
Thuở
xưa có một thanh niên
Rất
là hiếu thảo khắp miền biết danh
Là
con một, đã trưởng thành
Nhưng
chưa chịu lập gia đình với ai
Mẹ
già, cha sớm qua đời
Chàng
lo phụng dưỡng cho người Mẹ yêu,
Thấy
con vất vả sớm chiều
Mẹ
khuyên lấy vợ đủ điều thiệt hơn
Nhưng
con chẳng chịu kết hôn
Mẹ
bèn tự cưới vợ luôn cho chàng.
*
Nàng
dâu tiết hạnh, đảm đang
Trong
nhà tháo vát, ngoài làng tinh khôn
Rủi
thay không thể sanh con
Thấy
chồng lo nghĩ héo hon cõi lòng
Vợ
bèn tự cưới cho chồng
Thêm
cô vợ lẽ. Mặn nồng cả hai.
*
Ít
lâu vợ lẽ mang thai
Chồng
mừng hớn hở một hai nuông chiều
Tỏ
ra hết sức thương yêu
Ðêm
ngày săn sóc, sáng chiều nâng niu,
Vợ
đầu tủi phận buồn thiu
Ngoài
đầy ganh tức, trong nhiều hờn ghen
Rắp
tâm hiểm độc một phen
Cho
chồng chừa cái thói quen phũ phàng.
*
Vợ
đầu đi kiếm thuốc thang
Trộn
vào thực phẩm. Dễ dàng phá thai,
Thành
công lần một, lần hai
Thêm
lần ba nữa ra tay hại ngầm
Mẹ
con vợ lẽ lìa trần
Trước
khi tắt thở quyết tâm trả thù.
*
Hết
Xuân, qua Hạ, sang Thu
Anh
chồng khám phá chuyện xưa vợ làm
Nổi
cơn giận dữ vô vàn
Ðọa
đầy vợ cả hung tàn thẳng tay
Ở
đời vay trả, trả vay
Nàng
này đau đớn lìa ngay cõi đời.
*
Luân
hồi sang kiếp thứ Hai
Vợ
sau trở lại đầu thai thành Mèo
Vợ
đầu cũng trở lại theo
Hóa
thành Gà mái, đẻ nhiều gà con
Mèo
rình, vồ lấy ăn luôn
Giết
thêm Gà mái, rửa hờn chẳng tha.
*
Luân
hồi sang kiếp thứ Ba
Gà
thành Beo cái. Mèo là con Nai
Nai
sinh con buổi sớm mai
Buổi
chiều Beo tới ăn hoài còn chi
Ăn
luôn cả chú Nai kia
Cái
vòng luẩn quẩn thảm thê hận thù.
*
Luân
hồi sang kiếp thứ Tư
Nai
là Thần ác. Beo vô nhà giàu
Hóa
thành con trưởng, gái đầu
Ðến
khi khôn lớn làm dâu nhà người
Hai
kỳ sinh nở con rồi
Hung
Thần hiện đến giết đời trẻ thơ.
*
Ðến
kỳ sinh nở thứ ba
Vợ
chồng tính kế trốn ra khỏi nhà
Lánh
về bên ngoại thật xa
Ẩn
thân nương náu cho qua hiểm nghèo
Bảo
toàn mạng sống con yêu
Tránh
tay Thần ác gây nhiều đau thương,
Thời
gian sau mới lên đường
Bồng
con trở lại quê chồng khi xưa.
*
Ðường
về vất vả nắng mưa
Vợ
chồng ghé lại nghỉ trưa trước thềm
Kỳ
Viên Tịnh Xá êm đềm
Cây
cao tỏa mát, liễu mềm buông lơi,
Chợt
như bão tố vang trời
Hung
Thần gầm thét tới nơi kia rồi
Vợ
chồng sợ hãi rụng rời
Ôm
con chạy thẳng vào nơi Phật Ðài
Ðể
con nằm dưới chân Ngài
Quỳ
xin cứu mạng, ngăn loài tàn hung
*
Hung
Thần tới tựa cơn giông
Chư
Thiên gác cửa chặn không cho vào,
Từ
bi Cửa Phật dạt dào
Tình
thương rộng mở xóa bao hận thù
Hung
Thần trở lại hiền từ
Nhờ
oai lực Phật rất ư nhiệm mầu.
Hung
Thần được dẫn vào chầu
Ðể
nghe Ðức Phật khuyên câu ôn tồn:
"Các
con giết hại nhau luôn
Trả
vay, vay trả dập dồn khổ đau
Mối
thù truyền kiếp đã lâu
Hãy
nên chấm dứt cho mau từ giờ!"
*
Phật
ngồi kể lại chuyện xưa
Nguyên
do đưa đến dây dưa hận thù,
Phật
khuyên hai kẻ cố tu,
Rồi
ngâm bài kệ như ru lòng người:
"Thế
gian khắp bốn phương trời
Thời
nào cũng vậy, muôn đời chẳng sai
Oán
mà báo oán kéo dài
Than
ôi oán đó theo ai chập chồng!
Lấy
ân báo oán đẹp lòng
Oán
tiêu tan mất, hết vòng khổ đau
Ðó
là chân lý dài lâu
Của
người hiểu đạo nhiệm mầu từ xưa!"
*
Ðôi
đàng như tỉnh cơn mơ
Oan
cừu chấm dứt, hận thù tiêu tan
Trong
tâm bừng ánh đạo vàng
Cúi
đầu tạ Phật, rộn ràng niềm vui.
(phỏng
theo bản văn xuôi
của
H.G.)