---o0o---
Cắt
Thịt Nuôi Cha Mẹ
Thuở quá khứ vô lượng kiếp A-tăng-kỳ
nhằm vào thời đức Phật Tỳ-Bà-Thi ra đời. Lúc ấy, có vị vua hiệu
là Đức-Phạm. Nhà vua thân hình tốt đẹp, tâm tánh nhân từ đức
hạnh, công bình chánh trực, dùng chánh pháp trị quốc, được nhân
dân kính mộ, nhà nhà sung túc, hạnh phúc hòa vui, thiên thần
địa kỳ thảy đều ủng hộ.
Vua Đức-Phạm và hoàng hậu Diệp-Đầu-Đàn
sanh được một thái tử tên là Tu-Xà-Đề, thân hình sáng láng,
sắc vàng kim. Thái tử tuổi vừa mười bảy, hiển lộ tướng mạo
khôi ngô anh tuấn, tánh tình thuần hậu, tâm lượng từ bi cương
trực được vua cha yêu quý, hoàng triều dân chúng ai ai cũng mến
mộ đức hạnh của thái tử.
Một hôm, vua Đức-Phạm đang ngủ mơ nghe có
tiếng gọi rằng: "Nhà vua phải cấp tốc lánh nạn, có nghịch thần
La-Hầu làm loạn, muốn sát hại vua. Vậy phải mau chân thì mới
thoát nạn". Nhà vua giựt mình thức giấc, bán tín bán nghi, trong
lúc bàng hoàng trầm ngâm tâm thần bối rối, thì trên hư không
lại có tiếng vang vọng thúc dục: "Nhà vua phải gấp rút ẩn thân,
bằng chậm trễ sẽ không hoàn tánh mạng!"
Vua Đức-Phạm kinh hãi, toàn thân toát mồ
hôi, dựng cả chân lông, tâm trí giao động cực độ, lòng đầy phiền
não bối rối, té xỉu xuống đất bất tỉnh, hoàng hậu và thái tử
phải đỡ dậy, đắp khăn nước, hồi lâu vua mới tỉnh.
Thế rồi vua, hoàng hậu và thái tử gấp
rút âm thầm rời cung thành đi lánh nạn. Trong lúc tâm trí bấn
loạn, đi lầm phải con đường dài xa đầy gập ghềnh chông gai, nên
đã hơn nửa tháng trời rồi mà chưa đến nước láng giềng. Lương
thực đã cạn, cả ba người đều đói lả, cái chết lảng vảng trước
mắt. Nhà vua định giết hoàng hậu để nuôi sống mình và thái tử.
Thừa lúc hoàng hậu đói khát mệt lả ngã lăn bất tỉnh ngủ mê,
vua Đức-Phạm tay run run nhè nhẹ rút gươm định chém hoàng hậu.
Tay cầm thanh gươm vừa đưa lên, thì ngay lúc đó, thái tử Tu-Xà-Đề
giựt mình thức giấc, mở mắt thấy vua cha run lập cập thất sắc
trong thái độ bất bình thường với cử chỉ khác thường, thái tử
kinh hãi chụp lấy tay vua quỳ gối thưa:
- Thưa Phụ-vương! Phụ-vương định làm gì mà
có cử chỉ kỳ lạ như thế nầy?
- Con ơi! Việc bất đắc dĩ, không dấu gì,
ta định hy sinh mẹ con để lấy thịt nuôi sống cha con ta qua cơn hoạn
nạn nầy, để đến nước láng giềng chờ ngày phục quốc.
- Thưa Phụ-vương! Con không muốn thấy việc
đó xảy ra. Thưa Phụ-vương! Xưa nay chưa có sách thành hiền nào
dạy con ăn thịt cha mẹ để sống bao giờ. Thà chết chứ con không
thể nào nhìn thấy làm điều bất hiếu bất nhân như vậy.
- Con ơi! Con là con mắt của ta, là máu
huyết ta, là nguồn sống của hoàng tộc ta! Xưa nay có ai ăn con
mắt của mình, uống máu huyết của mình, và đoạn diệt giống nòi
mình bao giờ?
- Thưa Phụ-vương! Con nguyện ngày ngày tự
tay cắt thịt của con để dâng Phụ-vương và Mẫu-hậu dùng cho đến
khi nào con tắt thở mà thân con còn thịt thì lúc đó xin Phụ-vương
và Mẫu-hậu cứ tiếp tục lóc thịt con dùng để sống cho qua cơn
ngặt nghèo, hầu mong đến nước láng giềng chờ ngày thực hiện
quang phục tổ quốc.
Nói xong, thái tử liền lấy dao cắt thịt
dâng cho cha mẹ. Mỗi ngày cắt thịt dâng cha mẹ như thế cho đến
một ngày nọ thịt gần hết thái tử kiệt sức, té sấp xuống đất,
vua và hoàng hậu đau lòng nhìn con mà kêu than khóc nức nở. Thái
tử cố lấy sức trong hơi thở yếu tàn khuyên vua và hoàng hậu
nên bình tĩnh tiếp tục cắt thịt mình dùng để tiếp tục cuộc hành
trình lánh nạn, chớ nên quá xúc động mà lụy đến sức khỏe, sẽ
hỏng đại cuộc.
Trong lúc vua và hoàng hậu còn đang dùng
dằng bịn rịn đi không đành, thái tử cố lấy hết sức tàn, khuyên
vua cha và hoàng hậu phải nên đi gấp rút, nếu không thì lại thiếu
thức ăn cả ba đều đói chết dọc đường, trước khi đến nước láng
giềng. Vua và hoàng hậu đau lòng òa khóc, đành đoạn chân thấp
chân cao từng bước nặng nề, dắt nhau đi đã xa mà vẫn còn ngoảnh
lại nhìn thái tử với cõi lòng đau thắt. Thái tử nhìn theo bóng
mờ của cha mẹ trong hơi thở tàn cho đến khi khuất dạng.
Bấy giờ thái tử Tu-Xà-Đề một mình giữa
rừng sâu, chỉ còn hơi thở thoi thóp trong bộ xương đầy máu mủ
với mùi hôi tanh xông lên, khiến cho các loài ruồi nhặng kiến
dòi bu lại rút tỉa cái thân xương trắng máu đào của thái tử.
Thái tử cố lấy hết sức tàn phát hùng tâm thệ nguyện: "Nguyện
đời trước đời nầy lỡ làm những điều oán ác vay trả thì xin dứt
sạch từ nay. Xương thịt thân nầy còn lại xin bố thí cho các loại
chúng sanh thọ dụng. Nguyện đem thân nầy cúng dường cha mẹ mong
cha mẹ được mười điều hạnh phúc: 1- Khi ngủ cũng như lúc thức,
ngày đêm được an vui. 2- Không thấy ác mộng. 3- Chư thiên thường
ủng hộ. 4- Mọi người đều ái kính. 5- Không gặp những sự kiện
tụng. 6- Không bị trộm cướp. 7- Không bị giặc dã. 8- Không bị mưu
hại. 9- Không bị oán cừu thù nghịch tàn hại tiêu diệt. 10- Gặp
việc gì cũng đều được thuận lợi tốt lành".
Khi thái tử Tu-Xà-Đề phát nguyện như thế
rồi, trời đất sáu phen rung động, sóng biển nổi dậy, núi Tu-di
khuynh đảo, cõi trời Đao-Lợi rung chuyển. Lúc bấy giờ vua trời
Đế-Thích thấy điềm lạ, nên dùng thần lực quán sát biết rõ sự
việc, liền đem chư Thiên cõi trời Dục-giới xuống thế giới Ta-bà
nầy, đến chỗ thái tử Tu-Xà-Đề hóa làm sư-tử hổ lang ra oai hùng
hổ muốn nhảy đến vồ bắt ăn tươi nuốt sống, để xem thái tử có
khiếp sợ không? Nhưng thái tử Tu-Xà-Đề vẫn thản nhiên hiền hòa
bảo các loài sư-tử hổ lang rằng: "Các ngươi muốn ăn thịt ta thì
cứ tùy ý, chớ sao lại có thái độ hùng hổ hung tợn như thế làm
chi?"
Liền khi đó vua trời Đế-Thích hiện nguyên
hình và nói với thái tử rằng: "Ta không phải là loài lang sói
sư-tử hổ báo mà là trời Đế-Thích hóa hình đến đây để thử lòng
ngươi. Vậy nhà ngươi hy sinh thân mạng để cúng dường cha mẹ, bố
thí cho chúng sanh là vì để cầu làm Thiên Ma Vương, Phạm-vương,
Thiên-vương, Nhân-vương hay Chuyển-luân Thánh-vương?"
Thái tử Tu-Xà-Đề đáp: "Thưa vua trời Đế-Thích,
tôi chỉ có một điều cầu mong duy nhất là đắc đạo quả Vô-thượng
Bồ-đề, để độ thoát tất cả chúng sanh".
Vua trời Đế-Thích lại nói: "Ngươi thật là
quá ư ngu dại! Đạo quả Vô-thượng Bồ-đề cần phải nhẫn nhục khổ
lắm, lại dụng công tu hành rất lâu mới được, làm sao ngươi có
thể đủ sức chịu đựng nổi sự cần khổ đó?"
Thái tử đáp: "Giả sử đặt vòng sắt nung
đỏ trên đầu để cầu đạo Vô-thượng Bồ-đề, ta cũng chẳng thối
tâm".
Vua trời Đế-Thích: "Đó chỉ là lời nói suông,
lấy gì làm bằng chứng cho tâm chân thành của nhà ngươi?"
Thái tử Tu-Xà-Đề liền lập nguyện: "Nếu
tôi dối lòng với Thiên-Đế-Thích thì thân thể tôi sẽ mãi mãi
bị chia lìa đau khổ như thế nầy cho đến ngày mục nát thành cát
bụi. Ngược lại, nếu tôi thành tâm thật lòng, thì xin cho thân
tôi được bình phục tốt đẹp hơn xưa".
Lời phát nguyện vừa xong, thân thể thái
tử Tu-Xà-Đề bình phục như cũ, tướng mạo tốt đẹp hơn trước.
Thấy hiện tượng quá nhiệm mầu như vậy,
vua trời Đế-Thích và các thiên thần bay lên hư không đồng cất
tiếng ca ngợi:
Cao cả thay! Lòng tinh tiến
Tâm dõng mãnh thần tiên kính phục
Vô-thượng Bồ-đề chẳng còn mấy lúc
Xin đoái thương trước độ chúng tôi.
Ngài sẽ là Đạo sư ba cõi trời người
Đế-thích xin nhờ ngôi Vô-thượng-giác.
Nói về vua Đức-Phạm và hoàng hậu từ ngày
đau lòng phải từ biệt thái tử, đã lần lượt đến được nước láng
giềng trình bày rõ sự tình, khiến vị Quốc-vương nước nầy vô cùng
cảm động lấy lễ quốc khách tiếp đãi vua và hoàng hậu. Quốc-vương
vô cùng cảm phục tấm lòng hiều đạo của thái tử Tu-Xà-Đề đã
xả thân làm việc khó làm.
Sau nửa tháng nghỉ ngơi dưỡng sức, vị Quốc-vương
nước láng giềng giúp bốn đạo binh lính voi ngựa đưa vua Đức-Phạm
và hoàng hậu về nước, giết kẻ nghịch thần La-Hầu và khôi phục
lại giang sơn tổ quốc.
Cùng đoàn quân trên đường quang phục giang
sơn, vua Đức-Phạm và hoàng hậu tìm đến chỗ chia tay và từ biệt
thái tử Tu-Xà-Đề để mong tìm gói nắm xương tàn của thái tử đem
về đất tổ chôn cất trong hoàng mộ, liệt thờ trong tông miếu.
Đến nơi, vua và hoàng hậu vô cùng kinh ngạc trông thấy thái tử
mạnh khỏe, thân hình trẻ đẹp khác thường hơn xưa. Vua Đức-Phạm
và hoàng hậu vội xuống ngựa ôm chầm lấy thái tử nước mắt chảy
ròng ròng mà không nói nên lời.
Nhờ đức hiếu của thái tử Tu-Xà-Đề, nên
quang phục đất nước dễ dàng, và ngay sau đó, vua Đức-Phạm lập
thái tử lên ngôi Hoàng-đế thay thế cho mình để trị vì thiên hạ.
Nói đến đây, đức Phật nhìn tôn giả A-Nan
mà phán rằng: "Nầy A-Nan! Vua Đức-Phạm khi xưa đó chính là tiền
thân của vua Tịnh-Phạn phụ vương ta. Hoàng-hậu Duyệt-Đầu-Đàn kiếp
xưa đó chính là Ma-Da Phu-nhân mẫu hậu ta ngày nay. Vua trời Đế-Thích
lúc đó chính là tiền thân của tôn giả A-Nhã Kiều-Trần-Như ngày
nay. Còn thái tử Tu-Xà-Đề chính là tiền thân của Thích-Ca Như-Lai
ta đây vậy.