TẾ ÐIÊN HÒA THƯỢNG
Người dịch: Ðồ Khùng
- - -o0o- - -
Tập Ba
Hồi thứ 130
Tại công đường, quan huyện
hỏi khẩu cung
Với thần trí, Tế Công đoán
kim phiến
Sau khi
được Vương Hùng bẩm cáo là có Hòa thượng đến, quan huyện mời vào ngay. Tế
Ðiên bước vào điện đường, quan huyện nhìn thấy Hòa thượng này giống hệt
ông Hòa thượng kiếc mình thấy trong mộng không sai chút nào hết. Quan
huyện lật đật đứng dậy ôm quyền nói:
- Thánh
tăng có phải là Tế Ðiên ở chùa Linh Ẩn không?
- Lão gia
quên rồi à? Chúng ta đã gặp nhau rồi, trong vụ Vương Toàn, Lý Phúc không
giải tỏa được nỗi oan ấy!
- Phải,
phải!
Tức tốc
gọi gia nhân lấy ghế mời Hòa thượng ngồi, quan huyện hỏi:
- Thánh
tăng từ đâu đến đây?
- Ta đi
Bạch Thủy Hồ bắt yêu, tiện đường ghé qua đây.
- À ra
thế! Thánh tăng đi Bạch Thủy Hồ, quan phủ Thiệu Hưng Cố Quốc Chương là chỗ
quen biết với tôi, chúng tôi tuy là thuộc viên và thượng ty nhưng rất thân
nhau không chia trên dưới. Thánh tăng nếu đi đến đó, tôi xin viết cho quan
Tri phủ một phong thơ.
- Ðược!
Xin hỏi lão nhân gia một câu nhé!
- Thánh
tăng có việc gì xin cứ hỏi.
Lão gia
làm quan ở địa phương này, tiếng tăm như thế nào?
- Bản
huyện tự mình cũng không rõ. Thánh tăng có nghe lời đồn đại chi không?
- Tiếng
tăm của lão gia rất tốt. Hai tay áo thanh liêm, yêu dân như con! Có một
việc này, chẳng lẽ lão gia lại không xét xử?
- Việc gì
thế? Xin Thánh tăng nói rõ giùm!
- Trong
huyện ta có một sinh viên tên Lý Văn Long vô cớ thôi vợ, quan huyện chẳng
lẽ chẳng xét!
Quan
huyện Trương Giáp Thân ngạc nhiên nói:
- Không
thấy có vụ án đó.
- Có mà!
Quan
huyện lập tức đòi nhị gia trực thiếp lên hỏi:
- Có ai
nộp cáo trạng tố cáo Lý Văn Long không?
Quan trực
thiếp đáp:-Không có.
Quan
huyện lại kêu quan coi về văn thư lên hỏi:
- Có ai
nhờ viết cáo trạng tố cáo Lý Văn Long không?
- Bẩm,
Không có.
Quan
huyện lại truyền ban trị nhật lên hỏi:
- Có ai
hàm oan tố cáo Lý Văn Long không?
- Bẩm,
không có.
Quan
huyện nói:
- Thánh
tăng đã nghe thấy hết chưa? Sự việc này tôi khó mà phân xử được! Thư ký
không đưa ra, thì quan không xét được; không người dâng cáo trạng thì làm
sao tôi biện án đây?
Tế Ðiên
nói:
- Có
người tố cáo anh ta.
Quan
huyện hỏi:
- Ai tố
cáo anh ta?
Lão gia
cứ truyền dẫn Lý Văn Long lên đây, anh ta nếu không phải vô cớ từ vợ thì
lão gia cứ trị tội Hòa thượng ta. Lý Văn Long không phải là người ngoài,
mà chính là bà con với Hòa thượng ta đó.
- Phải,
phải đó!
Quan
huyện lập tức sai Vương Hùng, Lý Báo đi bắt Lý Văn Long. Còn phần Lý Văn
Long trở về nhà trong lòng buồn bực, nghĩ thầm: “Ở đâu có ông Hòa thượng
khùng khùng như vậy kìa?”. Còn đang suy nghĩ, bỗng bên ngoài có tiếng gõ
cửa. Lý Văn Long bước ra mở cửa. Vương Hùng, Lý Báo nói:
- Lý tiên
sinh, có người tố cáo ông đây.
- Ai tố
cáo tôi vậy?
- Ông Hòa
thượng kiếc.
Lý Văn
Long nghe nói lập tức vào bên trong lấy chiếc quạt xuyên vòng, hoa tai, tờ
thiếp hoa tiên đem theo mình, bồng đứa nhỏ cùng Vương Hùng, Lý Báo đi đến
nha môn. Lý Văn Long lên đến huyện đường thấy Hòa thượng kiếc ngồi ngang
hàng với quan tri huyện, trong bụng nghĩ thầm: “Ta lên cửa quan phen này
chắc là thua rồi!”. Nghĩ rồi bèn bước tới, hô:
- Lão phụ
đài ở trên, sinh viên Lý Văn Long xin ra mắt!
Quan tri
huyện hỏi:
- Lý Văn
Long, ngươi vô cớ thôi vợ, đã là người đóc sách biết pháp mà phạm pháp,
đáng lãnh tội gì?
- Bẩm lão
phụ đài, tôi thôi vợ có nguyên nhân, sao bảo là vô cớ? Nàng ta phạm tội
thất xuất mới ra như thế!
- Có bằng
chứng gì không?
- Bẩm lão
gia, ngày hôm kia tôi đi cầu ở nhà sau. Kế nghe ở cửa sau có người
kêu:-Nàng ơi hãy mở cửa. Tôi mở cửa ra nhưng tóm không được hắn, người ấy
lanh chân chạy mất, từ trong áo rơi ra một gói nhỏ, tôi lượm đem về nhà
xem thì là một đôi hoa tai, ba bài thơ tình. Tôi lục tìm ra quạt nhỏ xuyên
vòng, nhân đó tôi mới đem vợ tôi là Trịnh thị trả về. Xin lão phụ đài xem
thử đồ vật và mấy bài thơ này.
Nói xong
lấy hoa tai, quạt nhỏ và mấy bài thơ đưa lên. Quan huyện xem xong đùng
đùng nổi giận, nói:
- A, cái
thằng này phải đánh mới được!Trước hết phải đánh hắn 200 giới xích cho ta!
Lý Văn
Long lật đật hỏi:
- Xin lão
phụ nói rõ cho. Sinh viên này phạm vào điều luật nào mà lão phụ đài đòi
đánh như vậy?
- Ðánh
xong ta sẽ nói cho ngươi rõ.
Tế Ðiên
nói:
- Xin lão
phụ đài nể mặt tôi mà tha cho hắn một lần, tạm gác 200 giới xích mà nói
cho hắn rõ.
Quan
huyện hỏi:
- Lý Văn
Long, bình thường hai vợ chồng ngươi có hòa thuận không?
- Bẩm,
rất hòa thuận.
Bình
thường vợ ngươi là người rất hiền thục phải không?
- Vâng,
rất hiền thục.
Từ trước
tới giờ vợ ngươi là người rất an phận, vợ chồng hòa thuận mà ngươi không
biết sao? Việc này xảy ra là có người âm hiểm bày trò để ly gián vợ chồng
ngươi đó. Phàm làm việc gì phải suy
xét đôi ba phen! Vợ ngươi tư với người ta, ngưới có thấy tận mắt không?
Tế Ðiên
nói:
- Xin lão
gia sai người đến bắt Trịnh thị, Mã thị và Lại Tử đem cả về đây đi.
Quan
huyện lập tức sai Vương Hùng, Lý Báo đi bắt họ dẫn về. Phần Trịnh thị từ
hôm theo mợ về nhà rồi, hôm sau năn nỉ mợ đến nhà Lý Văn Long, Lý Văn Long
chẳng những không mở cửa đón tiếp mà còn mắng đuổi về. Mã thị về nhà nói
lại, Trịnh thị khóc chết đi sống lại. Mã thị nói:
- Ta cũng
không tới đó nữa.
Ăn sáng
xong, có một bà già chừng 60 tuổi đến nhà Mã thị, thấy Trịnh thị, bà ấy
hỏi Mã thị:
- Cô
nương đó là ai vậy?
- Ðó là
cháu gái tôi, đã gã cho Lý Văn Long rồi.
- Ái chà,
cô nương này từ đầu đến chân chỗ nào cũng xinh đẹp hết mà lấy gã cùng đinh
Lý Văn Long làm gì? Ðáng tiếc thật!
- Hiện
giờ Lý Văn Long không cần nó nữa, trả về nhà đây.
- Vậy
cũng tốt, sớm chia tay với gã đó ngày nào bớt được khổ sở với gã ngày đó.
Ðể tôi làm mai cho một mối nhé! Biện Hổ viên ngoại là công tử của binh bộ
Thượng thơ vừa mới chết vợ, muốn tục huyền. Chỗ này nên duyên phận thì
quần áo mặc cả rương, đồ trang sức đựng đầy hòm lớn, mặc sức mà sung
sướng!
Trịnh thị
nghe nói như vậy mới hỏi:
- Bà này
năm nay được bao nhiêu tuổi?
- Tôi 68
tuổi.
- Tốt, bà
nên sống 68 năm nữa cho được 138 tuổi. Bà sống từng tuổi này đáng lẽ nên
nói những lời đức hạnh không chia rẽ vợ chồng người ta mới phải chớ. Bà
hãy mau đi đi!
Bà già ấy
nghe Trịnh thị nói ngáy như thế vội rút lui ngay. Một lát sau lại có một
người đàn bà hơn 40 tuổi đến gặp Trịnh thị cũng gợi ra chuyện:
- Không
nên sống với Lý Văn Long để chịu cực khổ. Tại cô không chịu xa hắn thôi,
nếu chịu bước đi bước nữa thì cơm ăn áo mặc dư xài. Ðể tôi làm mai Biện Hổ
viên ngoại cho cô, được không? Một khi đã thành vợ ông ấy thì nhất hô bá
ứng, đi ra toàn ngồi kiệu không thôi!
Trịnh thị
lại đuổi họ đi. Liên tiếp bốn người đến đều bàn về việc làm mai cho Biện
Hổ. Trịnh thị là người thông minh, mới nghĩ thầm: “Tới đây, bốn bà mai đều
chỉ làm mối cho một mình Biện Hổ, nếu làm mối cho hai nhà còn có thể chấp
nhận được! Còn ở đây chỉ làm mối cho một người, chắc trong đó có duyên cớ
gì đây?”
Trịnh thị
lại nghĩ: “Việc này chắc là Biện Hổ sai họ đến ly gián vợ chồng mình đây.
Chi bằng ta hứa thuận, đòi hắn phải chi ra 500 lượng bạc để đưa cho chồng
ta Lý Văn Long phấn chí học tập và nuôi dạy đứa bé. Ðến khi rước dâu, ta
dấu theo một con dao, dụ cho Biện Hổ thật thà khai hết, ta mới dùng dao
giết chết Biện Hổ rồi tự mổ bụng để làm sáng danh trinh tiết và cũng để Lý
Văn Long tỏ rõ tấm lòng chung thủy của ta”.
Nghĩ như
vậy, Trịnh thị nói với bà mai:
- Tôi ưng
thuận, bà về đi! Nhưng có một điều kiện này là phải đưa trước cho tôi 500
lượng bạc, không có bạc đưa trước thì tôi không lên kiệu đâu nhé! Và phải
tìm chồng trước của tôi là Lý Văn Long đến đây cho tôi gặp mặt một lần.
Không làm đúng những điều này kể như việc không thành đâu nhé!
Bà mai
nghe xong rồi nói:
- Mấy
điều đó có khó gì. Ðể tôi sai người đi tìm Lý Văn Long chồng cô đến để cô
gặp mặt. Tiền cô cần cũng có sẵn, chỉ cần cô bằng lòng, tôi sẽ đi nói lại.
Cứ thế mà làm nhé!
Bà mai đi
rồi, ngày hôm sau trở lại nói:
- Xong
hết rồi, tối nay sẽ rước dâu. Trước đó có người mang tiền tới, rồi có kiệu
rước sau.
Vừa nói
tới đó thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Mã thị bảo Lại tử ra của mở xem đúng
là hai vị công sai. Mã thị hỏi:
- Hai vị
tìm ai?
Vương
Hùng, Lý Báo nói:
- Có
người tố giác các ngươi đó!
- Ai tố
giác chúng tôi vậy?
- Lý Văn
Long đấy!
- Hay dữ
a! Lý Văn Long đã thôi vợ rồi mà còn ngược lại đi tố cáo chúng tôi nữa!
Vương
Hùng nói:
- Lão gia
có lịnh: Truyền Trịnh thị, Mã thị và Lại tử đều phải lên huyện hầu cả!
Mã thị
nói:
- Ối
chào, Lại tử của nhà tôi là một đứa khờ, có chọc ghẹo ai đâu nào?
- Lão gia
có dạy rồi! Vương Hùng nói.
Mã thị
không còn cách nào hơn đành phải nhờ người coi nhà, cùng với Trịnh thị dắt
theo Lại tử đi đến công đường. Vương Hùng vào trước bẩm báo; quan huyện
dặn:
- Hãy đưa
Trịnh thị lên trước!
Trịnh thị
bước vào quan đường, con của Lý Văn Long mới ba tuổi, vừa thấy mẹ ré lên
khóc. Quan huyện hỏi:
- Nàng là
Trịnh thị phải không?
- Vâng,
tiểu phụ nhơn đến hầu.
Quan
huyện nhìn thấy Trịnh thị ăn vận rất bình thường, bèn hỏi:
- Tại sao
chồng nàng là Lý Văn Long lại từ nàng thế?
- Tiểu
phụ nhơn không biết.
- Nàng có
bằng lòng với Lý Văn Long không?
- Tiểu
phụ nhơn dù không dám nói là mình biết đọc sách, hiểu lễ nghĩa, nhưng cũng
biết: Trung thần không thờ hai chúa, liệt nữ không lấy hai chồng. Xin lão
gia ban ân cho, tôi mong muốn ở với chồng tôi.
- Hai
ngày nay ngươi ở nhà mợ, mợ ngươi có nói gì với ngươi không?
- Tôi nhờ
mợ tôi đi khuyên giải giùm chồng tôi, mợ tôi bị chồng tôi mắng đuổi về mà
mợ tôi cũng không để ý đến. Hôm qua liên tiếp có bốn người đàn bà đến làm
mai mối, đều làm mối cho viên ngoại Biện Hổ. Tôi mới sanh lòng nghi! Ðây
chắc là Biện Hổ có chủ ý muốn ly gián vợ chồng tôi.
- Ngươi
có đồng ý với người ta không?
- Tôi đã
hứa với họ.
- Ngươi
đã muốn ở với chồng ngươi, tại sao lại còn hứa với người ta?
- Tôi
tính đòi họ 500 lượng bạc đem đưa cho Lý Văn Long, để chồng tôi ra sức học
tập và nuôi dưỡng đứa bé này. Tôi tuy hứa như vậy nhưng chừng cưới về, tôi
dấu theo con dao, dụ cho Biện Hổ thật tình khai hết, tôi sẽ giết hắn rồi
mổ bụng mình. Lúc đó quan chức khám nghiệm mới rửa sạch tiếng xấu của tiểu
phụ này.
Quan
huyện nghe xong gật gật đầu rồi cho đem Trịnh thị xuống, đưa Mã thị lên.
Quan huyện nhìn thấy Mã thị là một phụ nữ hơn 30 tuổi, cũng khá xinh đẹp
lộ vẻ phong lưu, mới hỏi:
Này Mã
thị, cháu ngươi bị đuổi về, sao ngươi không khuyên giải họ?
- Bẩm lão
gia, tiểu phụ nhơn có đến nhà Lý Văn Long định khuyên giải, nhưng Lý Văn
Long không mở cửa, lại mắng chửi đuổi tôi về. Tôi về nói với cháu: Lần
trước cháu lấy chồng do cậu mợ gả, lần này là do cháu định đoạt lấy, ta
cũng không để ý chi nữa! Bà mai đến làm mối và tự nó hứa với người ta,
tiểu phụ nhơn cũng không kêu nó lấy chồng khác.
Quan
huyện nghe nói, biết vụ án này không tìm ra mang mối, khó xử đây! Mới hỏi
Tế Ðiên:
- Bạch
Thánh tăng, phải làm sao đây?
- Ðưa Mã
thị xuống rồi đem Lại tử lên đây xem!
Quan
huyện hỏi thằng bé:
- Này Lại
tử! Hãy nói thiệt đi, ta sẽ cho quần áo mới, cho tiền mua thịt ăn!
Lại tử là
một thằng khờ, trả lời:
- Tôi
không biết.
Hỏi điều
gì nói cũng trả lời: “Tôi không biết” cả.
Quan
huyện thấy khó xử quá mới hỏi Tế Ðiên. Tế Ðiên day qua tai Vương Hùng nói
nhỏ mấy câu. Vương Hùng gật gật đầu.*
- o0o -
Hồi
thứ 129
| Mục Lục |
Hồi thứ
131
- o0o -
| Mục lục Tác giả || Tủ
Sách Phật Học |
---o0o---
Vi tính : Tịnh Nguyên, Tịnh Hương,
Thanh Tuấn, Bảo Tịnh
Trình bày : Nhị Tường
Bắt đầu đánh
máy: 01-05-02
Cập
nhật : 01-07-2002