Từ trái tim của Mẹ
Ven. Weragoda Sarada Thero
Thích Nguyên Tạng (dịch)
Trái tim biết nói của mẹ:
Trong
xã hội loài người, không có mối quan hệ nào thiêng liêng hơn mối quan hệ
giữa Mẹ và con. Tuy nhiên, có những trường hợp cá biệt mà mối liên hệ
thiêng liêng này đã bị phá vỡ một cách đau đớn, man rợ và tàn nhẫn bởi
những đứa con ngu muội và ác độc. Câu chuyện Trái Tim Của Mẹ,
được trích dẫn từ truyện cổ Ý (Italia) sau đây kể về một đứa con đã cố
tình dẫm nát mối thâm tình khiến cho bao nhiêu người, kể cả những kẻ thô
bạo và cứng rắn nhất đều phải rơi lệ.
Tại một
làng nọ, có một đôi vợ chồng trẻ sống cùng với người mẹ chồng. Người mẹ
rất thương yêu con trai của mình và người con trai cũng rất thong kính
Mẹ. Tuy nhiên người vợ trẻ không thích chồng mình bày tỏ sự yêu mến sâu
đậm như thế với mẹ chồng và cô ả chiếm muốn hữu trọn vẹn tình yêu thương
của chồng dành riêng cho mình.
Một
ngày nọ, y thị nghĩ ra một độc kế và quyết định hành động. Trong nhiều
ngày thị nằm trên giường kêu rên ầm ỉ và lăn lộn giả vờ bệnh. Người
chồng ngây thơ rất lo lắng và hỏi vợ bị bệnh gì. Người chồng hỏi đi hỏi
lại nhiều lần, thị vẫn im lặng. Nhưng cuối cùng y thị cũng đã nói ra
điều bí mật: "Em đau khổ lắm, bởi vì em có một ham muốn mà đến bây
giờ vẫn chưa đạt được" - "Ham muốn cái gì vậy hả em?", người
chồng lo lắng hỏi. Thị đáp: "Em rất ái ngại khi nói với anh điều này,
người chồng yêu quý của em" – "Không, em cứ nói đi. Em biết là
anh yêu em biết dường nào, anh có thể làm mọi việc vì em kia mà",
người chồng nói. Y thị chỉ chờ có bao nhiêu đó và nói ngày: "Anh yêu
của em, em khổ sở chỉ vì muốn được ăn trái tim của mẹ anh mà thôi. Nếu
ước ao này mà không được thỏa mãn, chắc chắn em sẽ chết mất".
Người
chồng như chết điếng khi nghe vợ mình bày tỏ như thế. Anh ta cố gắng van
xin vợ nên thay đổi ý định và ham muốn cái gì khác không phải là trái
tim của mẹ. Nhưng tất cả những lời cầu xin kia đã không được đếm xỉa tới.
Y thị vẫn không thay đổi ý định của mình.
Cuối
cùng người chồng trẻ quyết định rằng mình có thể sống thiếu mẹ nhưng
không thể sống thiếu vợ, và thế là hắn đã bắt đầu manh tâm vạch ra kế
hoạch hại mẹ mình để làm thỏa mãn lòng ham muốn điên cuồng của người vợ.
Vì
luyến ái vợ đến độ điên loạn mà hắn đã mất hết nhân tính, hắn chỉ nghĩ
đến cách làm sao giết được mẹ. Hắn nốc rượu vào và men rượu kích động
tâm hồn hắn, làm cho hắn trở nên lạnh lùng và tàn bạo. Hắn lôi người mẹ
vào rừng, đâm chết rồi móc trái tim của mẹ đem về cho vợ.
Trên
đường về nhà, khi trèo qua một dốc núi, vì say rượu hắn đã bị trượt chân
và té nhào xuống đất, trái tim trong tay cũng bị văng ra. Bỗng nhiên,
trái tim của người mẹ phát ra tiếng nói: "Con yêu của mẹ, con té có
bị đau không hả con?"
Người mẹ từ chối kéo con
Vào một
ngày nọ, có một người mẹ trẻ bế đứa con thơ của mình ra ao để tắm. Tắm
cho con xong, bà đặt đứa bé nằm trên bờ một mình rồi xuống ao tắm.
Lúc đó
có một người đàn bà khác đi ngang qua, người đàn bà này nhìn thấy đứa bé
trên bờ ao, bà ta dừng lại và trìu mến nhìn đứa bé. Bà ta rất vui thích
và bị cuốn hút bởi đứa bé. Thế là bà ta sanh tâm muốn chiếm đoạt đứa bé.
Nhìn
thấy người mẹ đang tắm dưới ao, người đàn bà ngỏ lời: "Tôi thích đứa
trẻ này lắm, chị có phiền gì không nếu tôi ẵm nó một chút?". Người
mẹ không phản ứng gì cả. Người đàn bà hỏi tiếp: "Tôi có thể cho đứa
bé bú được không?". Người mẹ đồng ý.
Người
đàn bà ẵm đứa bé lên cho bú, được một lát y thị len lén bồng đứa bé bỏ
chạy. Nhìn thấy người đàn bà ẵm con mình đi, người mẹ vội vã lên bờ và
rượt theo người đàn bà lạ mặt. Người mẹ đuổi kịp người đàn bà và đòi lại
đứa con. Nhưng người đàn bà kia không những không chịu trả lại đứa bé,
mà thị còn tố cáo người mẹ thật là cố tình vu khống thị, y thị nói rằng
đó là đứa con ruột của thị.
Hai
người đàn bà tiếp tục tranh cãi, và cuối cùng họ đã kéo nhau đến công
đường. Sau khi lắng nghe câu chuyện của họ, vị quan bắt đầu phán xử.
Vị quan
vẽ một đường thẳng giữa công đường, ông yêu cầu hai người đàn bà, mỗi
người đứng một bên. Rồi ông bảo người đàn bà độc ác đứng nắm một chân
đứa bé bên này và người mẹ bên kia cũng được yêu cầu làm như vậy. Vị
quan nói: "Bây giờ hai vị hãy kéo đứa trẻ, nếu đứa trẻ được kéo qua
khỏi lằn ranh bên nào thì đứa trẻ sẽ thuộc về người đoù".
Hai
người đàn bà nắm hai chân đứa bé và bắt đầu kéo, đứa trẻ cũng bắt đầu la
khóc vì bị đau. Lập tức, người mẹ thả chân đứa con ra không kéo nữa và
bà ta cũng khóc. Vị quan quay qua hỏi mọi người đang tụ tập trước công
đường: "Đó, có phải là trái tim của người mẹ hướng đến con hay trái
tim của người đàn bà khác?". Mọi người đều nói: "Đó chính là trái
tim của người mẹ dành cho con". Vị quan hỏi tiếp: "Vậy ai là
người mẹ thật sự, người đàn bà từ chối kéo con hay người đàn bà đang kéo
mạnh tay?" - " Tất nhiên, người mẹ thật sự là người đàn bà đã từ
chối kéo con vì bà không muốn con mình bị tổn hại", mọi người đáp.
Cuối
cùng người mẹ được phép nhận lại đứa con và tạ ơn vị quan đã phân xử một
cách khôn ngoan đem lại công bằng cho bà.
Câu
chuyện trên đã làm nổi bật lên chân lý ngàn đời của tình mẫu tử. Người
mẹ không bao giờ muốn làm tổn thương đến con cái của mình dù chỉ trong
chốc lát. Ở đây, người mẹ đã không muốn làm đau đớn con ngay cả trong
giờ phút xem như đứa con thuộc về người đàn bà khác. Người mẹ đã hy sinh
tất cả chỉ vì bảo vệ cho con mình, tất cả chúng ta hiểu được sự hy sinh
đó hay không?
Lỗi lầm của Mẹ.
Ngày
xưa có một góa phụ sống với một đứa con trai duy nhất của mình. Bà yêu
thương đứa con vô cùng, cũng vì thế mà đứa con được tự do muốn làm gì
thì mặc tình, muốn đi đâu thì mặc ý. Người mẹ biết nhưng không ngăn cản,
cứ để cho đứa con tự do tung hoành.
Thời
gian trôi qua, cậu bé này đã trở thành một thanh niên khỏe mạnh nhưng
lại là một đứa hư hỏng. Hắn có thói quen đi chơi hoang thâu đêm suốt
sáng và bắt đầu sự nghiệp của mình bằng con đường trộm cắp. Mới đầu, hắn
hả hê với nghề ăn cắp vặt. Khi hắn mang "chiến lợi phẩm" ăn cắp được về
nhà, người mẹ không những tiếp nhận nó một cách vui sướng mà bà còn
khuyến khích hắn tiếp tục đi theo con đường tội lỗi này.
Cuối
cùng, việc gì phải đến đã đến, hắn đã trở thành một tên cướp khét tiếng
và đã bị quân lính bắt giam, hắn không chút sợ hãi và đã thú nhận mọi
tội ác của mình trước đứa vua. Đức vua đã phán tội chết cho hắn.
Trước
ngày hành quyết, hắn xin phép quân lính được gặp mẹ lần cuối. Lời cầu
xin này đã được chấp thuận và người mẹ được đưa đến gặp hắn. Tên cướp đã
ôm chặt lấy mẹ và cắn vào lỗ tai của bà một cái thật mạnh.
Sự việc
kỳ lạ này đến tai đức vua và tên cướp đã được đưa đến gặp ngài. Đức vua
hỏi: "Tại sao ngươi lại cắn vào tai của mẹ mình?". Tên cướp giải
thích: "Tâu Bệ hạ, thảo dân là một đứa con duy nhất của bà. Lẽ ra bà
phải có trách nhiệm giáo dục thảo dân trở thành một người tốt. Thay vì
bà làm điều tốt đẹp đó thì bà lại khuyến khích thảo dân đi vào con đường
tội lỗi, bà chưa bao giờ khuyên bảo hoặc ngăn cản những việc làm xấu xa
của thảo dân". Tên cướp trình bày tiếp - "Nếu bà cảnh cáo thảo
dân về hành vi vô đạo đức của mình thì từ lâu thảo dân đã trở thành một
công dân lương thiện. Nhưng bà không làm được điều đó; vì thế thảo dân
đã đánh mất cuộc đời của mình trong con đường tội lỗi này. Thảo dân suy
nghĩ, trong giờ phút cuối cùng này, thảo dân phải nhắc nhở mẹ thảo dân
như một bài học để thức tỉnh những bà mẹ khác, ít ra qua sự kiện này sẽ
giúp cho họ quan tâm đến con cái và giáo dục con cái của họ trở thành
những người tốt trong xã hội. Đó là lời giải thích của thảo dân, tâu Bệ
hạ, và đó là cũng là lý do tại sao thảo dân đã cắn vào tai của bà".
Câu
chuyện đã không ghi lại phản ứng của đức vua ra sao sau khi nghe lời thú
tội này của tên cướp. Tuy nhiên tính đạo đức của câu chuyện là một lời
cảnh cáo mạnh mẽ đối với tất cả các bậc cha mẹ. Bất cứ khi nào cha mẹ
phát hiện ra những hành vi bất thường của con mình thì phải lập tức
khuyên can ngay và dạy con đừng bao giờ sa chân vào con đường vô đạo đức
ấy. Nếu không thực hiện điều này thì những lỗi lầm nhỏ nhặt ban đầu của
đứa trẻ sẽ có điều kiện phát triển nhanh và trở thành là mầm mống để dấn
sâu vào con đường tội lỗi, sự phá sản cuộc đời của đứa con cũng bắt đầu
từ đây và trong đó có cả sự tiếp tay của cha mẹ.
Trong
xã hội ngày nay, có nhiều gia đình dường như không còn tồn tại mối quan
hệ thân thiết, gần gũi, liên lạc hằng ngày giữa cha mẹ và con cái. Hậu
quả là con cái của họ bị sa bước vào con đường suy đồi và tội lỗi. Do
vậy, sự khuyên răn, thảo luận thân mật, chịu khó lắng nghe giữa cha mẹ
và con cái là điều tối cần thiết trong mỗi gia đình và điều đó ảnh hưởng
rất nhiều đến sự trưởng thành nhân cách của con cái chúng ta.
(Trích
dịch từ tài liệu: Parents & children, Key to Happiness , Xuất bản tại
Singapore,1994)
--- o0o ---
Cập
nhật
ngày: 01-09-2002