Tiếng Việt

Trang nhà Quảng Đức

   Tiếng Anh 

qd.jpg (8936 bytes)

Vu Lan Báo Hiếu


...... ... .

 

NGHĨ CHO KHỎE

 

Thu Nguyệt

 

Sau mùa cắt lúa hè thu, rơm rạ cũng không cần  gom lại, cứ bỏ đống trôi nổi ngoài đồng mặc cho lươn cá rùa rắn làm chỗ trú ngụ qua mùa nước nổi. Người nhà nông quê tôi rảnh rang hết biết! Kế hoạch mùa tới đã được "lên" kỹ lưỡng, chính xác trong mấy bao lúa giống thảy trên nóc bồ lúa rồi. Nắng mưa là chuyện của trời, mình đâu có tính được mà ở đó lo tính. Cứ ở  không thôi! Khà...khà...

Trong những ngày nông nhàn như thế, buổi trưa, ba tôi thường phủi chân leo lên võng, thảy một tay lên trán... ngâm thơ. Phải nói là ba tôi xướng rất hay! Giọng trầm hùng sang sảng mà rất ngọt ngào thấm đượm, đầy chất lãng tử. Trong đời tôi chưa từng bao giờ nghe ai xướng thơ hay như vậy. Có lẽ một phần cũng nhờ cái không khí trưa hè yên ả thanh bình của nhà quê làm thăng hoa thêm giọng đọc, thần thái câu chữ, âm điệu và trạng thái tinh thần người đọc, người nghe trong ngữ cảnh ấy. Ba thuộc được bao nhiêu câu thơ thì tôi không biết, nhưng hồi nhỏ tới lớn tôi chỉ được nghe ba đọc có 3 câu:

Vân Tiên đầu đội kim khôi

Tay cầm siêu bạc mình ngồi ngựa ô

Một mình lướt trận xông vô...

Tới đó là ngưng. Thơ lục bát mà ông ngưng bất nhơn vậy, nghe cứ tức ngang hông. Vậy mà chẳng bao giờ ông chịu đọc nữa, dù cho tôi lúc bé cứ chèo chẹo: "Ðọc nữa đi ba! Rồi sao nữa ba?". Ông chỉ cười! Cười rất tự tại, không đếm xỉa gì đến mối quan tâm thống thiết trẻ thơ của tôi.

Lớn lên, tôi đem câu hỏi thắc mắc suốt một thời trẻ con ấy đặt vấn đề một cách "nghiêm túc" buộc ba phải trả lời thì ba cười, nói trọt lót như không:

- Có gì mà dữ vậy bây! Lướt trận xông vô là ngon rồi, là anh hùng tới bến rồi.

- Nhưng mà bộ ba không thuộc câu tiếp theo hả? Sao ba không đọc?

- Hề! Sao không thuộc bây! Câu sau là: "Thấy người Cốt Ðột biến hô yêu tà" chớ có gì mà không thuộc!

- Vậy sao ba không đọc?

- Tưởng vô thấy gì, thấy yêu tà thì thấy mần cái gì ba cái đồ quỷ đó. Nghỉ cho khỏe.

Tôi bật ngửa! Trời đất! Giản đơn là vậy! Bí mật ngần ấy năm trời mà tôi theo đuổi, suy diễn thêu dệt cho nó bao nhiêu là chuyện... chỉ đơn giản hết biết nói luôn!!!

Ba cảm thụ văn học không thèm xa hơn một cái xuống hàng, một cái dấu phẩy!  Vậy mà ba đã chọn đúng, chính xác và tuyệt vời nhất cái hình ảnh đẹp đẽ, oai hùng bừng bừng lẫm liệt nhất của Lục Vân Tiên; cái đoạn thăng hoa, rực rỡ nhất trong tác phẩm để... thưởng thức một cách ngon lành, bổ ích, vừa đủ, vừa khéo cho bữa ăn tinh thần trên chiếc võng thần tiên bình dị trong cuộc đời chỉ biết gieo và gặt... lúa của ba. Biết làm chi, nhìn thấy làm gì, chớ nên huân tập vào tàng thức những điều chẳng hay ho trong cuộc sống. Tìm những con đường đẹp đẽ mà đi không hay hơn là chong mắt vào những vũng lầy để tránh sao?

Thấy tôi ngồi thừ ra suy nghĩ, có lẽ tội nghiệp cho cái vốn liếng nhà văn miệt ruộng của tôi, ba "bồi dưỡng" thức giả:

- "Hậu anh hùng" chán lắm con ơi! Giết người ta máu nhuộm chiến bào có gì là hay! Chém người ta mười gươm thì người ta cũng chí mạng khều lại mình một cái, không khều được bằng gươm cũng khều bằng con mắt uất hận. Anh hùng trở thành kẻ sát nhơn liền, hết đẹp!

Ðược học hành kỹ lưỡng hơn ba, Ðông Tây kim cổ được dòm thấy nhiều hơn ba, vậy mà đến bây giờ, lớn hơn tuổi ba ngày xưa con mới hiểu thế nào là người biết cách nghỉ cho khỏe!

Ba ơi! Con phục ba!

 

 

Source: Báo Giác Ngộ 238 Số đặc biệt Vu Lan Báo Hiếu PL2548 ra ngày 26-8-2004 

 

 

--- o0o ---

 

Cập nhật ngày: 1-10-2004

 

Webmaster:quangduc@quangduc.com

Trở về Trang Vu Lan Báo Hiếu

Đầu trang

 

Biên tập nội dung: Tỳ kheo Thích Nguyên Tạng
Xin gởi bài mới và ý kiến đóng góp đến ban biên tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com