Hai chữ "Vu Lan" rất gần gũi
đối với người phật tử, mùa Vu Lan đã gợi lên trong tiềm thức
mỗi con người niềm thương nỗi nhớ về cha mẹ. Hạnh phúc nào bằng
những người được sống bên cạnh cha mẹ và bất hạnh nào bằng
cho những ai không còn cha còn mẹ.Tình thương của cha mẹ không một
bút mực nào có thể tả cho hết,không một ngôn từ nào bày tỏ
cho cùng.Chính mùa Vu Lan đã tĩnh thức biết bao con người ,xác định
được bổn phận làm con,tuy nhiên bên cạnh những người cha người
mẹ được con hiếu thảo phụng dưỡng,sống trong mái ấm gia đình thì
còn biết bao nhiêu bậc cha mẹ, những trẻ mồ côi phải trãi qua
những tháng ngày buồn tủi,lạnh lẽo còn lại của cuộc đời ,phải
gởi thân trong các trại dưỡng lão,các trại mồ côi hay lang thang
trên vĩa hè để tìm miếng cơm manh áo.Với một cảnh tượng như
thế thì chúng ta sẽ cho rằng những bậc cha mẹ hay những người con
là những người bất hạnh?
Hoàng hôn phủ góc đồi
Tiếng kẻng buổi cơm chiều
Bát cơm lệ chan đầy
Lòng tôi buồn tự hỏi
Các con tôi đâu rồi
Mẹ cha phải như vầy
Không người lo cơm nước
Mặc tháng ngày trôi qua
Chờ tử thần gọi chết
Tiếng trẻ khóc đòi mẹ
Mà mẹ đâu chẳng thấy
Cha đi mãi không về
Chờ đến ngày trưởng thành
Tôi mới hiểu được rằng
Cha mẹ không còn nữa
Mồ côi từ thuở bé
Nếu ai đã từng đến các trại dưỡng lão ,các cô
nhi viện thì mới tận mắt chứng kiến được những cảnh tượng
này. Nhiều năm tôi mới đủ duyên trở lại đây,cảnh vật ,nhà
cửa tuy có khang trang hơn trước kia nhưng hình ảnh các cụ gìa,những
trẻ em từ vài tháng tuổi đến hai mươi tuổi mang đủ các chứng
bệnh , có những ông bà cụ gởi thân mấy mươi năm tại đây và
cuối cùng đã lần lượt ra đi ; những trẻ em thì có những em
được nuôi dưỡng và trưởng thành trong các trại cô nhi này
.Đời sống của các vị ngoài được sự chăm sóc của nhân viên
trong trại, có lẽ hạnh phúc nhất là khi được các phái đoàn từ
thiện tới thăm hỏi và tặng chút qùa gọi là sưởi ấm tình
người.Những ai đã được đặt chân đến đây ít nhiều trong lòng
mỗi người cũng đều mang một tâm trạng chung rằng cuộc đời này
chỉ là một bả phù du có gì đâu là danh với lợi, con người
phải trãi qua qui luật sinh - lão - bệnh -tử một cách quá thương
tâm.
Mỗi độ Vu Lan về người lớn trẻ nhỏ đều đến
chùa tụng kinh Vu Lan - Báo Hiếu để hồi hướng cho cha mẹ đã quá
cố của mình.Sau thời tụng kinh các cụ gìa thường ngồi lại giây
lát trò chuyện với qúy cô,tôi nữa đùa nữa thật hỏi một bà
cụ :Cụ rất thích tụng kinh Báo Hiếu phải không?
Cụ đáp: Đúng à tôi rất thích
Tôi hỏi tiếp: Thích ở chỗ nào?
Cụ bảo : Vì tụng kinh Báo Hiếu là để tưởng niệm
mẹ,để hồi hướng cho mẹ.
Tôi lại hỏi : Chỉ nhớ mẹ và cầu siêu cho mẹ thôi
hả? Còn cha thì sao?
Cụ nói: Đúng ạ ! Vì trong kinh Ngài Mục Liên chỉ báo
hiếu cho mẹ chứ không nói đến báo hiếu cho cha.
Tôi lại hỏi: Như thế người cha trong gia đình không
có một vị trí nào cả sao,và nếu không có cha thì làm sao mà có
cụ được?
Tôi nói:Cụ phải hiểu rằng Ngài Mục Kiền Liên lúc
đó chỉ còn mẹ thôi,cha Ngài có lẽ qua đời từ lâu .Vì mẹ Ngài
phạm trọng tội nên Ngài mới cầu xin Phật dạy phương pháp nào
để mẹ Ngài được vãng sinh.
Dù thế nào đi chăng,trong lòng của các vị ít nhiều
cũng đã phát khởi thiện tâm ,chính những lời trong kinh Vu Lan -
Báo Hiếu cũng đã làm cho con người nhận chân được bổn phận
làm con, gía trị con người,dù người tụng tuy không hiểu được
đạo lý rốt ráo của kinh, nhưng ít nhiều cũng có khái niệm được
chữ "Hiếu".Bên cạnh cũng không ít người phật tử thuần
thành đến chùa tụng kinh hằng đêm,và cứ đến mùa Vu Lan là viết
một lá sớ tên tuổi thật dài để nhờ chư thầy cô tụng kinh cầu
nguyện,cứ mỗi một gia đình là một lá sớ ,và cái khổ tâm của
các chùa là mỗi gia đình ai cũng đòi dán cái lá sớ tên tuổi
của gia đình mình ở mặt trước tiên của bàn thờ Cửu Huyền ;
có người đến chùa thấy tên tuổi của gia đình mình ở phía
trước thì rất vui ,còn nếu tên tuổi ông bà của mình bị dán phía
sau thì trong lòng buồn rười rượi và trách móc các vị trụ
trì.Lúc ấy trong lòng tôi nghĩ : "giá mà chùa mình có một bức
tường thật dài thì tên của gia đình nào cũng đều được dán
phía trước và lúc đó tất cả phật tử sẽ không còn càm ràm
nữa".Những năm sau đó tôi có dịp dự lễ Vu Lan của Phật
Giáo Đài Loan được tổ chức trong một hội trường thể dục thể
thao ,có sức chứa vài chục ngàn người, bước vào hội trường
cái đập vào mắt tôi đầu tiên là các tên tuổi cầu an ,cầu
siêu được dán dày đặc xung quanh bức tường của hội trường ,
các vị phật tử muốn đi tìm các tên tuổi cầu siêu cầu an của gia
đình mình có lẽ phải đi vòng bức tường này mất nữa giờ
đồng hồ mới tìm ra cái tên tuổi của ông bà mình ,vì số lượng
người đông qúa ,nên có người đã nổi sân khi tìm được tên
tuổi của tổ tiên,gia đình mình .
Thật đúng người xuất gia là "Người làm
dâu trăm họ",chỉ có một vấn đề tên tuổi cầu an cầu
siêu mà cũng không biết làm sao để vừa lòng chư phật tử tại
gia.Nếu dán chồng lên nhau thì qúy phật tử cho rằng các thầy cô
có tâm khinh gia đình này và trọng gia đình kia,còn nếu ai cũng
được dán phía trước thì cũng nổi sân vì mệt mõi lắm mới tìm
ra cái tên của tổ tiên mình.Phật tử chúng ta đến mùa Vu Lan tụng
một tháng trời kinh Vu Lan -Báo Hiếu ,toàn bộ trong kinh đâu có chỗ
nào đức phật dạy Tôn gỉa Mục Kiền Liên viết cái tên của mẹ
mình và quyến thuộc của Ngài để chư tăng đọc lên cầu nguyện
trong buổi lễ cúng dường chư tăng sau mùa An Cư .Bởi vì "Cảm
ứng đạo giao nan tư nghì",sự thành kính của mình là có
sự cảm ứng rồi ,chứ đâu phải đợi các vị trụ trì phải đọc
khô cổ cho tất cả các tên cầu an cầu siêu thì sự cầu nguyện
của mình mới có phước ,ông bà của mình mới được siêu thoát
,biết đâu hằng năm các chùa đọc hàng trăm ngàn tên tuổi của
các gia đình của phật tử đã làm tổn giảm sức khoẻ các vị trụ
trì ,như thế việc đọc tên tuổi nguyện cầu cho người thân các vị
,phước đức ấy có được vẹn toàn chăng? Thay vì thời gian bỏ ra
để đọc tên tuổi cho các đệ tử cư sĩ mình thì chúng ta dành
khoảng thời gian ấy tụng nhiều bộ kinh hồi hướng cho chúng sinh trong
pháp giới ,hay làm những việc có lợi ích thiết thực thì công
đức sẽ được trội hơn.Đây là một khuyết điểm lớn của hàng
phật tử chúng ta, cũng như trọng trách giáo hoá của hàng xuất gia
có lúc tùy duyên không đúng chỗ dẫn đến niềm tin của người
phật tử bị lệch lạc.
Nếu tất cả phật tử chúng ta thực hành những lời
dạy trong kinh Vu Lan - Báo Hiếu thì có lẽ ngày nay chúng ta đâu phải
nhìn những cảnh đau thương ,những ngừời cha người mẹ phải sinh
hoạt trong các trại dưỡng lão , bên lề đường kiếm từng bát
cơm để mạng sống được kéo dài ,những trẻ cô nhi phải thèm
thuồng được sống trong mái ấm gia đình có cha có mẹ .
Những cánh hoa hồng đỏ ,hoa hồng trắng được cài
trên áo của mỗi người phật tử chúng ta trong mùa Vu Lan,dù xuất
phát của nó không phải từ những lời dạy của đức Phật ,nhưng
truyền thống đó đã trở thành một tập quán tốt cho người phật
tử Việt Nam , nó cũng đã đánh thức người phật tử chúng ta ý
thức bổn phận làm cha làm mẹ ,làm con ,là mối quan hệ nhân quả
mật thiết giữa con người với nhau. Những ai diễm phúc trên áo
được cài chiếc hoa màu hồng thì chúng ta phải luôn tâm niệm rằng
:Nếu chúng ta là người xuất gia thì chúng ta phải làm sao để cha
mẹ chúng ta hiểu được lời dạy trong kinh , có niềm tin tuyệt đối
với Tam Bảo,là người phật tử chân chánh.Nếu chúng ta là
người phật tử tại gia thì chúng ta nguyện sẽ bên cạnh để phụng
dưỡng cha mẹ lúc tuổi già sức yếu .Không may chúng ta là những
người bất hạnh được cài trên áo mình đoá hoa màu trắng thì
chúng ta luôn làm các việc thiện để hồi hướng công đức lành
cho cha mẹ đã quá cố,và gieo nhân lành để đời sau sẽ được
làm người có đầy đủ cha mẹ.
Những ai là người diễm phúc còn cha còn mẹ , nhân
mùa Vu Lan chúng ta hãy cùng nhau nguyện cầu :"Nguyện cho tất cả
những bậc cha mẹ trên thế gian luôn có được sự lo lắng và
niềm vui từ các con; những trẻ em luôn được sưởi ấm trong tình
thương của cha mẹ".Hy vọng những lời kinh tiếng kệ trong mùa Vu
Lan xoa dịu được phần nào những cảnh tượng bất hạnh đã xảy ra
trong kiếp sống nhân sinh,là nhân lành để hạt giống hạnh phúc sẽ
được nảy mầm trong mỗi con người.
Còn cha còn mẹ thì hơn
Không cha không mẹ như đàn đứt dây
Đàn đút dây còn xoay còn nối
Cha mẹ mất rồi con phải mồ côi.
---
o0o
---
|
Mục lục Tác giả
|
--- o0o ---
Trình
bày:
Nhị
Tường
Cập
nhật
ngày: 01-08-2002