TẾ ÐIÊN HÒA THƯỢNG
Người dịch: Ðồ Khùng
- - -o0o- - -
Tập Bốn
Hồi thứ
181
Túy Thiền sư đề chữ Trung Hiền Tử
Giả đạo cô mổ bụng trộm bào thai
Đậu Vĩnh Hàng và Châu
Khôn nghe báo, tức giận hầm hầm, lật đật nhảy lên ngựa quyết chạy lên núi
xem người ấy là ai. Nào ngờ vừa xuống đến chân núi, hai người vội xuống
ngựa làm lễ. Té ra người ở dưới chân núi là Tế Ðiên Hòa thượng. Hai người
bước tới thi lễ, nói:
- Té ra là Thánh tăng,
lão nhân gia từ đâu đến đây?
- Ta từ thành Lâm An muốn
đi huyện Giang Âm.
Ðậu Vĩnh Hằng nói:
- Sư phụ, mời lão nhân
gia lên núi một chút.
- Ta không lên núi đâu.
Hai ngươi làm đại vương ở núi này hả ?
- Bọn tôi không còn đất
sống, đành tạm ẩn thân trên núi này vậy.
- Ðậu Vĩnh Hàng, hãy kề
tai lại đây, ta dặn như vầy …như vầy…
Ðậu Vĩnh Hàng gật đầu lia
lịa, nói:
- Sư phụ, để con đưa sư
phụ một ít tiền lộ phí.
- Ta không cần, có tiền
hóa duyên rồi, ta phải đi đây!
Tế Ðiên nói rồi bỏ đi.
Hôm đó, Tế Ðiên đến huyện Giang Âm, thấy có một thôn trang, ngoài cổng
thôn có rất nhiều người tụ tập. Tế Ðiên vừa đi đến gần, trong đó có người
nói:
- Có Hòa thượng đến rồi,
chúng tôi xin lãnh giáo Hòa Thượng một việc. Mời đại sư phụ tới đây !
- Các vị có việc gì thế?
- Tòa thôn trang chúng
tôi có bảy tám chục nóc gia, ba bốn lớp người mà không ai biết chữ, cả đến
chữ đinh cũng không ai biết đọc. Mọi người nói: Chuyện này thật là lạ, có
lẽ người trong cả toàn thôn chúng ta phạm lỗi gì đây chắc? Mời một thầy
phong thủy đến xem, ông ta bảo rằng đó là do lỗi chúng tôi không thờ văn
võ thánh nhân. Nếu thờ văn võ thánh nhân sẽ có được văn phong đấy. Thôn
trang chúng tôi cùng nhau bàn bạc nên sửa sang một cái miếu, thờ Quan phu
tử và Khổng thánh nhân. Chúng tôi rất lấy làm khó xử: Có người muốn gọi
miếu Quan Công sao lại có thờ Khổng thánh nhân; còn nếu gọi là miếu Thánh
nhân sao lại thờ Quan phu tử ? Cũng vì lẽ đó mà không biết đặt tên thế nào
cho phải. Hòa thượng, ông cho dùm cái tên đi, đại khái chắc ông là người
tài giỏi.
- Ðể tôi đặt cho! Ðặt
tên là “Trung Hiền Tử” nhé!
Mọi người đều nói:
- Hay quá! Hòa thượng cao
minh thiệt! Ông biết viết chữ không? Nhờ ông viết lên tấm bảng này dùm có
được không?
- Ðược chớ!
Lập tức đem viết đến. Tế
Ðiên cầm viết viết ngay. Viết xong bảng “Trung Hiền Tử”, mọi người đều tấm
tắc:
- Sư phụ, sẵn dịp viết
cho một bức liễn luôn đi!
- Cũng được !
Nói rồi cầm viết quơ một
loáng là xong ngay.
Vế trên:
Khổng
phu tử, Quan phu tử, hai vị phu tử.
Vế dưới:
Làm xuân
thu, xem xuân thu, một bộ xuân thu.
Mọi người xúm lại xem:
“Thư pháp rất đẹp, chắc là văn lý lại càng hay”. Ai nấy đều khen không
tiếc lời, rồi họ đề nghị:
- Ðại sư phó, nhân tiện
viết một đôi câu đối ngoài cổng cho đủ bộ.
Tế Ðiên cầm viết viết
ngay câu đối ở cổng là:
“Trời
mưa tuy rộng, không thấm được cỏ vô căn.
Phật
pháp cao xa, khó độ hạng người bất thiện”
Tế Ðiên viết xong, mọi
người xúm lại hỏi:
- Vị đại sư phó này viết
chữ đẹp như vậy mà sao quá nghèo khổ tả tơi như thế?
- Thôi, các vị đừng nhắc
tới làm chi! Tôi đang tức con vợ tôi đây.
- Sao mà giận cô ấy dữ
vậy?
- Ta cưới con vợ về chưa
được mười ngày, con vợ ta nó cuốn gói theo người khác mất ta tìm nó hơn
nửa năm để bắt nó về nhà đây.
- Vậy là không gặp cô ấy
rồi.
- Ta gặp chớ ! Nó về với
ta được hơn một tháng, nó lại trốn theo hòa thượng lão đạo mất. Nó nói nó
thích hòa thượng; con vợ ta lại đi theo đạo sĩ. Ta giận quá đi tìm nó khắp
nơi. Lần này tìm được ta quyết không tha nó đâu.
- Vợ ông đã bỏ ông rồi,
ông còn tìm nó làm chi? Ông bây giờ đã xuất gia rồi, hãy ở lại “Trung Hiền
Tử” của chúng tôi đi. Chúng tôi sẽ cấp cho ông mấy chục mẫu ruộng hương
quả để ông chi dùng. Ông ở lại miếu, dạy cho mấy đứa học trò rồi tu hành,
có được hay không?
- Không được đâu. Ta
phải đi tìm nó mới được.
Nói tới đây, Tế Ðiên
ngước đầu nhìn lên nói:
- Thiệt tức cười chưa?
Mới nhắc mà con vợ ta nó tới kìa!
Mọi người ngước mắt nhìn
ra thì thấy từ đằng kia, một vị đạo cô đang đi lại. Vị này mặt trắng phù
dung phơn phớt như hoa đào, trong tay cầm một cái bao nhỏ. Tế Ðiên chạy
tới níu cô ta lại, nói:
- A, cái đồ chết bầm, mi
chạy theo lão đạo, bây giờ làm đạo cô hả? Ta cưới mi về không được mấy
ngày. Ta đi kiếm bao nhiêu ngày nay, bây giờ mới gặp đây!
Ðạo cô nói:
-Ơ, các vị mau lại khuyên
can giùm. Tôi vốn xuất gia từ nhỏ, đâu có dính dáng với người đàn ông nào.
Ông Hòa thượng này điên rồi, nói tầm bậy tầm bạ không!
Mọi người lật đật chạy
lại khuyên giải, nói:
-Chà, có chuyện gì vậy?
Tế Ðiên nói:
-Nó là vợ của tôi, chạy
theo lão đạo sĩ, bây giờ làm đạo cô đó.
Ðạo cô nói:
-Các vị có nghe thổ âm
của Hòa thượng nói không? Ông ta nói giọng như thế đó, còn tôi nói giọng
như thế này hay sao? Ông ta điên rồi mà!
Mọi người chạy lại nói :
-Đâu có được! Tế Ðiên
nói.
Mọi người xúm lại gỡ tay
Tế Ðiên ra để cho đạo cô đi. Tế Ðiên nói :
-Mấy người bắt tôi thả vợ
tôi ra, mấy người phải đền con vợ khác cho tôi đã!
Ai nấy đều cho là Hòa
thượng điên, mới nói :
- Ðể chúng tôi cho Hòa
thượng mấy xâu tiền.
Họ hùn lại hai xâu tiền
cho Tế Ðiên rồi nói:
-Ðại sư phó hãy đi ăn
điểm tâm cái gì đi.
Tế Ðiên cầm hai xâu tiền
và nói :
-Ðể ta đi kiếm nó.
Nói rồi xách hai xâu tiền
đi về phía trước. Ðến một ngã tư trong thành Giang Âm, thấy ở phía Bắc
đường có một bảng coi bói, ông thầy bói đang ngồi ngủ gật. Ông thầy bói
này mạng vận không khá, từ sáng sớm tới giờ không có ai tới mở cửa hàng
cả. Ông ta xếp quẻ bói ra mà không có ai đụng đến, đang trông muốn mòn con
mắt mà không có ai ghé vào, ông ta đang ngủ gà ngủ gật thì nghe có người
nói:
-Cho một cái đi!
Ông tưởng người ta đến
coi quẻ, lật đật mở mắt ra nhìn kĩ lại thì không phải, người ta hỏi mua
một trái hồng. Ông thầy bói tức giận nhắm mắt lại định ngủ tiếp. Mới vừa
nhắm mắt thì Tế Ðiên bước lại gần, nói:
-Ối chào, coi quẻ đi. Coi
quẻ bao nhiêu tiền?
Thầy bói ngước mặt lên,
nói:
-Quẻ của tôi coi rất
đúng. Mỗi quẻ là 12 tiền. Bớt cho ông hai tiền, còn trả mười tiền thôi.
-Tiền quẻ thì cũng không
phải ít. Ông coi cho ta một quẻ đi. Coi trúng ta mời ông một bữa cơm, còn
coi không trúng ta thưa ông lên quan đấy nhé!
-Tôi coi cho ông trúng
tôi cũng không cần ông mời cơm tôi, còn coi ông không trúng tôi cũng không
theo ông lên quan đâu.
-Ðược, ông coi cho ta đi.
-Ông rút một cây thẻ đi!
-Không cần rút ta cũng
biết cây Tý mà!
-Vậy đâu có được! Mười
hai thẻ này là Tý Sửu Dần Mẹo Thìn Ngọ Mùi Thân Dậu Tuất Hợi. Ông nói Tý
không không được, phải rút ra tôi mới đoán được.
-Ta rút ra cũng là Tý
thôi.
-Thế thì không được !
-Thì ông xem đây.
Tế Ðiên nói rồi lấy tay
rút thẻ. Thầy bói xem quả là quẻ Tý, bèn nói:
-Miệng của Hòa thượng này
linh thiệt!
Thầy bói cầm hộp quẻ lên
định lắc. Tế Ðiên nói :
-Ông không cần lắc, nó là
quẻ đơn mà!
-Không lắc đâu có được,
quẻ phải phân biệt đơn chiếc trùng giao chớ!
Thầy bói không tin, cầm
hộp lắc một hồi văng ra quả nhiên là quẻ đơn. Tế Ðiên nói :
-Ông lắc ra sáu quẻ đơn
cho coi.
-Sao lại toàn sáu quẻ đơn
cả được.
-Ông không tin cứ lắc
thử, chỉ nhọc công thôi!
Thầy bói lắc liên tiếp
năm lần đều là quẻ đơn cả, tức giận không thèm lắc nữa. Bày lên sáu quẻ
đơn, nói:
-Ðây là quẻ lục xung, ly
mà hợp. Hòa thượng, ông muốn cầu việc chi.
-Vợ ta nó bỏ đi mất, ta
muốn đi tìm mà không biết có tìm được không?
-Theo quẻ ứng thì tìm
được.
Tế Ðiên thảy hai điếu
tiền tiền lên bàn, nói:
-Nếu tìm được con vợ, ta
cho ông hai điếu tiền này, còn tìm không được con vợ, ta đòi ông bón điếu
tiền đấy nhé! Ta tố cáo ông lên quan mới được.
Thầy bói sợ hết hồn nói:
-Ông đừng có cáo báo tôi,
tôi cũng không lấy hai điếu này của ông đâu.
Tế Ðiên nói tới đó, ngước
đầu lên nhìn thấy vị đạo cô đằng kia đi lại, bèn nói :
-Thầy bói linh thiệt! Con
vợ ta nó tới kìa. Hai điếu tiền này ta cho ông hết đó!.
Tế Ðiên bước tới, níu đạo
cô lại, nói:
-Cô đừng có đi nữa! Cô là
vợ ta mà không chung ở với ta, lại cứ đi theo lão đạo sĩ, như vậy đâu có
được!
Ðạo cô nói :
-Cái ông Hòa thượng điên
điên khùng khùng này, nói bậy nói bạ hoài. Tôi với ông hồi nào tới giờ đâu
có quen mà sao ông cứ làm khổ tôi hoài vậy?
-Hai ta phải lên quan mới
được!
-Lên quan thì lên quan.
Nói tới đó thì từ đầu kia
có hai vị Ban đầu đi lại, nói :
-Này Hòa thượng, hai vị
muốn kéo nhau lên quan hả?
-Vâng, ta muốn thưa lên
quan đây.
Hai vị Ban đầu rút dây
sắt ra trói ngay đạo cô lại. Ðạo cô nói :
-Hai vị Ban đầu, các ông
làm không đúng rồi đấy, tôi cùng với Hòa thượng kéo nhau lên quan, tại sao
chỉ trói tôi mà không trói Hòa thượng?
-Lão gia chúng tôi ở đây
có quy củ là nếu có đạo cô xích mích với Hòa thượng rủ nhau lên quan thì
phải trói đạo cô lại chớ không trói Hòa thượng.
Ðạo cô nghe nói như vậy
mới không cãi nữa. Sự thật trong có một đoạn sự tình. Nhân vì tại địa
phương huyện Giang Âm có xảy ra hai vụ án mạng, nên quan huyện mới phái
các sai nhân đi bắt các đạo cô.
Tại huyện Giang Âm có một
vị Ban đầu họ Hoàng tên Nhân, ông ta có một người em tên là Hoàng Nghĩa,
mở một tiệm bán đồ trang sức. Hai anh em ở nhà riêng. Một hôm Hoàng Nhân
phải đi xuống làng biện án, trong nhà chỉ còn một mình vợ là Ngô Thị ở ba
gian Bắc phòng rộng thênh thang. Hoàng Nhân phải đi biện án đến bốn năm
ngày mới trở về, trước khi đi, kiếm em mình là Hoàng Nghĩa, nói:
-Anh phải đi xuống làng
biện án đến bốn năm ngày mới về được, ngày mai chú đem cho chị hai điếu
tiền để chi dùng hàng ngày nhé! Chừng nào về, anh sẽ trả lại cho chú.
-Anh cứ đi đi! Hoàng
Nghĩa nói.
Sau khi Hoàng Nhân đi
rồi, hôm sau Hoàng Nghĩa đem hai điếu tiền đến giao cho chị dâu. Đến nhà
Hoàng Nhân, Hoàng Nghĩa thấy trong nhà chị dâu có một vị đạo cô khoảng hơn
20 tuổi mặt trắng phù dung đang ngồi, bèn nói :
-Này chị, anh tôi không
có nhà, chị ở nhà một mình mời ba cô, sáu bà như vầy có gì tốt đâu?
Ngô Thị nói :
-Chú muốn xen vào chuyện
này à? Cô ta đâu phải là đàn ông? Cả đến anh chú có ở nhà cũng không xen
vào chuyện của tôi được mà!
Hoàng Nghĩa không tiện
nói cặn kẽ, bèn để lại cho chị hai điếu tiền rồi về nhà. Đêm đó, Hoàng
Nghĩa nhớ lại: “Chắc là có chuyện gì rồi. Anh ta không có ở nhà, ta phải
đi thăm xem”. Lập tức đi đến nhà chị dâu gọi cửa. Gọi đến khô cả họng mà
không có ai trả lời. hai bên hàng xóm đều đổ xô ra cùng với Hoàng Nghĩa xô
cửa ra xem thử. Vào đến trong nhà, Hoàng Nghĩa sợ quá hét lên một tiếng. *