Trang tiếng Việt

 Trang Nhà Quảng Đức

Trang tiếng Anh

Truyện Tích Phật Giáo


...... ... .

 

Truyện Cổ Phật Giáo
Truyện Thơ Tập 2

Tâm Minh Ngô Tằng Giao
Diệu Phương xuất bản 2002

---o0o---

I

 


(1)

 

Người làm mặt nạ (^)

 

Có người thợ ở làng xa 

Chuyên làm mặt nạ thật là khéo tay 

Rành nghề sinh sống lâu nay 

Trong nhà hình vẽ treo đầy khắp nơi 

Bao nhiêu nét mặt con người: 

Đây sao hung ác, kia thời hiền lương 

Buồn vui, cười khóc, ghét thương

Đủ hình mặt nạ phô trương mẫu hàng.

*

Một ngày đoàn kịch ghé làng

Dựng lều chuẩn bị rộn ràng xóm thôn

Diễn tuồng "Ác Quỷ" kinh hồn

Nên cần mặt nạ đặt Ông thợ làm,

Ông mừng nhận được "mối hàng"

Trổ tài hoàn tất vội vàng ngày đêm

Vẽ tô mặt quỷ liên miên

Trông vừa ma quái lại thêm dữ dằn.

*

Tình cờ bạn quý ghé thăm

Thấy Ông nét mặt tối tăm bất thường

Gian manh, hắc ám, bất lương,

Ra về khách mãi vấn vương, ngỡ ngàng.

*

Tháng sau bạn lại ghé ngang

Vừa nhìn mặt chủ reo vang vui mừng:

"Bác trông tốt tướng vô cùng

Kỳ này sắc diện xem chừng đẹp ra

Chắc nhiều may mắn đây mà?"

Chủ nhân nghe hỏi lòng đà hoang mang

Sau khi suy ngẫm kỹ càng

Mới hay là tại "mối hàng" mà thôi!

*

Lần đầu mặt quỷ tô bồi

Suốt ngày tưởng tượng mắt lồi, răng nanh

Lưỡi thè máu đỏ liếm quanh

Da vàng hung ác, mặt xanh dữ dằn

Khiến Ông sắc diện tối tăm

Khiến cho khách mới băn khoăn vô vàn.

*

 Lần sau mặt nạ nhận làm

Là khuôn mặt vị công thần thanh liêm

Miệt mài Ông thức ngày đêm

Tạo ra những nét lành hiền, thanh cao

Nụ cười nhân hậu dạt dào

Khiến Ông ảnh hưởng tốt vào dung nhan

Mặt Ông bỗng đẹp rỡ ràng

Ghé thăm khách mới khen rằng tốt tươi.

*

Từ lâu Kinh Phật dạy rồi:

"Những điều chứa ẩn ở nơi Tâm người

Luôn luôn biểu lộ ra ngoài:

Tâm như họa sĩ đại tài khéo tay

Vẽ muôn hình tượng giống thay,

Chúng sanh nên gắng tu ngay Tâm mình!".

 

(phỏng theo bản văn xuôi của

Thích nữ Như Thủy - Như Đức)  

 

 

(2)

 

Gái nghèo (^)

 

Ông Cấp Cô Độc một thời

Xin vào lễ Phật, thỉnh mời Ngài qua

Ở nơi tịnh xá ông ta

An cư yên tĩnh trong ba tháng trời,

Dân thành Xá Vệ thật vui

Được nghe Phật dạy, khắp nơi an lành!

Phật luôn khuyên nhủ chúng sanh

Con đường diệt khổ tâm thành nên tu.

*

Hết mùa ba tháng an cư

Mọi người chuẩn bị tiễn đưa chân Ngài

Cảm vì đức, mến vì tài

Bà con đồng loạt một hai thỉnh cầu

Xin Ngài ở lại đó lâu

Rạng soi thêm ánh đạo mầu tôn nghiêm.

*

Phật chưa hứa nhận gì thêm

Bỗng cô gái nọ quỳ bên chân Ngài,

Cô là tớ gái lâu đời

Làm trong tịnh xá, mọi người mến yêu

Cô nghèo, tâm lại chẳng nghèo

Một lòng tinh tấn tu theo Phật Đà,

Nghe tin Phật sắp rời xa

Cô liền đánh bạo tìm ra chốn này

Một lòng thành kính quỳ đây

Cúi đầu đảnh lễ thỉnh Ngài ở thêm.

Phật nghe xong, nhận lời liền

Phước cho tớ gái tâm hiền biết bao!

Người ta thỉnh Phật dễ nào

Kẻ đầy tiền bạc, người cao chức quyền

Sánh đâu cô gái nghèo hèn

Bạc tiền tuy ít, đức tin lại nhiều!

*

Phật nhân đó dạy đôi điều:

"Ta nào phân biệt giàu nghèo, hèn sang

Chúng sanh bình đẳng, ngang hàng

Cùng nhau tắm gội ánh vàng từ bi!"

 

(phỏng theo bản văn xuôi

của Minh Châu)  

 

 

(3)

 

Lòng tham tai hại (^)

 

Hồi còn tại thế xưa kia

Trên đường giáo hóa Phật đi qua làng

Ngài đi cùng ông A Nan

Khai tâm gieo ánh đạo vàng giúp dân.

*

Đang đi Ngài bỗng dừng chân

Bước quanh lối khác có phần xa thêm

Ông A Nan rất ngạc nhiên

Vội lên tiếng hỏi. Phật liền giảng ra:

"Này A Nan phía trước ta

Có quân giặc cướp thật là hiểm nguy

Sau ta ba kẻ đang đi

Gặp quân giặc đó khó bề thoát qua!"

*   

Quả nhiên dạo bước nẻo xa

Ba người bạn thiết tà tà rong chơi

Cười hồn nhiên, bước thảnh thơi

Tới nơi thấy gói vàng rơi giữa đường

Họ ngừng lại lượm, mừng rơn

Cùng la: "Hên quá! Tạ ơn ông Trời!

Chúng mình tổ chức ăn chơi

Linh đình một bữa khao đời vẻ vang!"

*

Một chàng được cử lên đàng

Ghé mua "đồ nhậu" chợ làng gần bên.

Chàng đi, lòng nghĩ thấp hèn:

"Nếu mua thuốc độc trộn kèm thức ăn

Hai tên kia chết nhăn răng

Vàng ta hưởng trọn, sướng bằng lên tiên!"

Thế là chàng thực hiện liền

Âm mưu giết hại bạn hiền vì tham!

*

Hai chàng ở lại cũng bàn:

"Nếu ta không phải chia vàng làm ba

Chỉ chia đôi, sướng quá mà!"

Chúng bèn tìm cách xấu xa giết người.

*

Chàng đi chợ về tới nơi

Hai chàng ẩn núp đồng thời ra tay

Giết ngay bạn quý lâu ngày

Rồi ngồi ăn uống no say, cùng cười:

"Vàng này chỉ phải chia đôi

Thế là mình hưởng cuộc đời giàu sang!"

Nào ngờ thuốc độc dần lan

Hết đời hai kẻ sói lang bạo tàn.

*

Phật bèn dạy ông A Nan :

"Ba người chết bởi lòng tham ngu đần

Giết nhau vì mối ác tâm

Ngu si như vậy muôn phần đáng thương

Chúng sanh xem đó làm gương

Lòng tham tai hại, tìm đường tránh xa!"

 

(phỏng theo bản văn xuôi

của Giới Đức)

 

 

(4)

 

Con dao trong tâm (^)

 

Ở bên Ấn Độ thuở xưa

Nơi thành Xá Vệ, buổi trưa một ngày

Gia đình kia thật duyên may

Phật thương hóa độ, dừng ngay tại nhà,

Tiếc thay chồng vợ tỏ ra

Tham lam, độc ác, xấu xa, hung tàn.

*

Hóa thành một vị đạo nhân

Phật đi khất thực dừng chân trước thềm

Ôm bình bát, đứng trang nghiêm,

Anh chồng đi vắng, vợ liền nhảy ra

Tay xua đuổi, miệng hét la

Tục tằn chửi bới thật là dữ hung.

Đạo nhân nói, giọng ung dung:

"Ta mong gia chủ mở lòng ra cho

Chút lương thực giúp người tu,

Cớ sao thô lỗ đuổi xua nặng lời?"

*

Chợt anh chồng về tới nơi

Thấy người khất thực tức thời nổi cơn

Bao nhiêu giận giữ trào tuôn

Sẵn dao bén nhọn giắt luôn bên mình

Rút ra định chém người lành

Dù cho là kẻ tu hành chẳng nương.

*

Bỗng đâu có một bức tường

Hiện lên bao bọc đạo nhân mọi bề

Tường kiên cố, bằng pha lê

Cửa vào không có, ngại gì gươm đao.

Anh chồng bực bội kêu gào:

"Này ông hãy mở tôi vào mau đi!"

Đạo nhân nói: "Chẳng khó gì!

Hãy quăng dao bén ta thì mở cho!"

*

Anh chồng tự nghĩ: "Chẳng lo

Thân ta vạm vỡ lớn to hơn người

Tay không cũng đủ giết rồi

Dao dù bén nhọn ta thời cần chi!"

Nghĩ xong quăng vội dao đi

Lạ thay tường vẫn phẳng lì, còn nguyên.

Anh chồng tức giận hét lên:

"Dao kia tôi đã quăng liền rồi đây

 Sao ông không mở ra ngay?"

Đạo nhân: "Dao bén trong tay sá gì

Dao trong Tâm mới hiểm nguy

Mau quăng dao đó tức thì gần ta!"

*

Thấy người thấu hiểu rõ ra

Bao nhiêu tâm địa xấu xa của mình

Anh chồng bất chợt hoảng kinh

Thật thà hối lỗi, chân thành ăn năn

Mưu mô độc ác tiêu tan

Khấu đầu lạy tạ đạo nhân hết lời.

*

Ngẩng lên nào thấy bóng Người

Bức tường chia cách đồng thời lùi xa

Đạo nhân giờ mới hiện ra

Dáng hình Đức Phật thật là uy nghiêm

Hào quang rạng rỡ một miền,

Nhân từ Phật thuyết pháp liền cho nghe,

Vợ chồng hoan hỉ mọi bề

Đạo vàng hóa độ, quay về đường ngay.

 

(phỏng theo bản văn xuôi

trích: Viên Âm)

 

 

 

(5)

 

Không phải lỗi Thày thuốc (^)

 

Thuở xưa có một thanh niên

Ốm đau, bệnh nặng, triền miên tháng ngày

Dù thày giỏi, dù thuốc hay

Bệnh không thuyên giảm. Bó tay chịu rồi!

Chàng ta than vãn, kêu trời

Tràn trề thất vọng, rối bời khổ đau!

*

May thay độ ít lâu sau

Có ông Thày thuốc bạc đầu, trắng râu

Chất chồng kinh nghiệm từ lâu

Ghé qua thăm bệnh, gật đầu phán ngay:

"Bệnh này trầm trọng lắm thay

Tuy nhiên cũng có thuốc hay chữa lành

Thịt chim trĩ kiếm cho nhanh

Mang về làm thuốc, nấu thành món ăn

Thuốc này tìm thật khó khăn

Nhưng mà bảo đảm bệnh nhân sẽ lành

Muốn lo mạng sống của mình

Uống cho dứt hẳn bệnh tình triền miên

Nghe lời ta dặn chớ quên!"

Rồi Thày về chốn non tiên xa vời.

*

Anh chàng vội vã nhờ người

Kiếm mua chim trĩ khắp nơi xa gần

Thịt chim thật tốt vô ngần

Ăn vào bệnh giảm nhiều phần. Mừng thay!

Lòng chàng sung sướng dâng đầy

Hết lời ca tụng ông Thày là tiên.

*

Bệnh tình nào đã dứt liền

Thế mà chàng đã vội quên lời Thày

Một con ăn hết, ngưng ngay

Bệnh kia trở lại như ngày xưa thôi!

Chàng bèn oán trách nặng lời:

"Thày thời không giỏi! Thuốc thời chẳng hay!"

*

Ông Thày bỗng có một ngày

Ghé thăm trở lại, mặt đầy ngạc nhiên

Nghe chàng kể lể than phiền

Lời Thày chẳng đúng. Mất tiền. Tật mang,

Ôn tồn Thày mới phán rằng

Nguyên do chỉ tại lỗi chàng chứ ai:

"Trách Thày, trách thuốc là sai

Bệnh mình đã nặng thuốc thời lại ngưng

Ăn nhiều chim trĩ mới xong

Một con nào đủ. Sao mong bệnh lành!"

Anh Chàng nghe rõ ngọn ngành

Giận mình mê muội! Trách mình ngu si!

*

Người ta nào có khác chi!

Từ lâu Đức Phật từ bi dạy rồi

Chúng sanh nhiều kiếp, nhiều đời

Trầm luân cõi khổ, nổi trôi bể sầu

Phật bày phương pháp nhiệm mầu

Thoát vòng sanh tử. Ai đâu nghe lời

Tu hành biếng nhác mãi thôi

Cho nên vẫn bị luân hồi tử sanh,

Rồi than Phật chẳng độ mình

Trách luôn Phật Pháp chẳng linh, chẳng mầu!

 

(phỏng theo bản văn xuôi

của Thiên Chơn)  

- o0o -

Mục Lục | I  | II  | III | IV | V

  | Xem tập 01 |

- o0o -

| Mục lục Tác giả || Tủ Sách Phật Học |



---o0o---

Trình bày : Nhị Tường

Cập nhật : 01-03-2002


Webmaster:quangduc@quangduc.com

Trở về Trang Truyện Tích Phật Giáo

Đầu trang

 

Biên tập nội dung : Tỳ Kheo Thích Nguyên Tạng
Xin gởi bài mới và ý kiến đóng góp cho Trang Nhà qua địa chỉ : quangduc@quangduc.com
Địa chỉ gởi thư Tu Viện Quảng Đức, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic. 3060. Tel: 61. 03. 9357 3544


home.gif (2141 bytes)