Trang tiếng Việt

 Trang Nhà Quảng Đức

Trang tiếng Anh

Truyện Tích Phật Giáo


...... ... .

 

BÌNH MINH BUỒN

Thích Thanh Lương

 

 

Cơn mưa giông chiều nay đột ngột kéo đến làm cho trời đang nắng đẹp bỗng trở nên tối mịch. Những đám mây ở đâu cứ ùn ùn kéo về, rồi thì sấm sét nổi lên, bầu trời đang trong xanh bỗng như sắp ập xuống. Mặt đất trở nên nóng hổi, hơi bốc lên dữ dội.

Mưa, mưa lớn qúa! Mưa như trút hết nước xuống đất, mưa suốt cả nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa tạnh.

Ngọc tự nhủ:

“ Sao chiều nay mưa lớn mà lại lâu tạnh đến thế không biết nữa?”

Trống tan trường đã vang lên lâu lắm rồi. Lớp lớp học sinh cứ thưa dần trong cơn mưa, sân tường chỉ còn lại một vài người thưa thớt. Ngọc cứ đứng đợi mãi mà cơn mưa vẫn chưa ngớt. Đã sáu giờ tối, thường ngày giờ này em về đến nhà và nấu xong nồi cơm lâu lắc rồi.

“ Không biết giờ này Nội đã nấu cơm chưa nữa?”, Ngọc tự hỏi rồi tự trả lời:

“ Chắc là chưa đâu, một mình Nội không thể tự nấu cơm được, chỉ mong là chú Út đi làm về sớm. Nhưng trời mưa lớn thế này thì khó thật!?”

Ngọc đứng lặng yên miên man suy nghĩ rồi quyết định: “Hay là mình về thôi, chắc là không sao đâu! Về nhà tắm một cái là xong”.

Nói rồi, Ngọc gói sách vỡ thật kỹ, chạy một mạch về đến nhà. Ngọc ướt ngoi ngói như chuột lột. Em dáo dác nhìn vào, “Ủa! sao mà tối om thế này, Nội đâu rồi vậy ta?”

Ngọc gọi lớn : “ Nội ơi! Nội ơi!”

Từ trong căn buồng tối om, giọng nói làn khàn của Nội vọng ra: “ Về rồi hả con, chắc là ướt hết rồi phải không? Thôi vào cất cặp, tắm rửa và nấu cơm, không thôi điện cúp thì mệt nữa!”

Ngọc vội vàng vào nhà tắm rửa và nấu cơm. Em biết chắc là Nội mệt lắm. Cơn mưa giông đột ngột đã khiến cho bệnh cũ của Nội tái phát. Cứ mỗi lần trở trời một chút, cánh tay đau của Nội đã không chịu nỗi. Biết vậy, nhưng em không thể làm gì hơn.

Trời một lúc một tối dần. Mưa đã tạnh lúc nào không biết. Cơm tối cũng chuẩn bị xong, chú Út cũng đi làm về, và cả nhà cùng ngồi ăn cơm.

Bữa cơm thật đạm bạc làm sao! chỉ một dĩa rau muống luộc lấy nước làm canh và chén nước nắm cay nhè. Ngọc không sao nuốt hết một chén cơm, nhưng em vẫn cố ăn vì sợ Nội và chú Út bảo chê thức ăn ngon dở thì phiền! Quả thực Ngọc cảm thấy mệt rã cả người ra không ăn nổi chứ không phải do không ăn được cơm với rau muống chắm nước mắm, vì đây là món ăn quen thuộc của cả nhà. Vào những ngày ăn chay, Ngọc chỉ việc đổi chén nước mắm bằng chén xì dầu là xong.

Sau bữa cơm, Ngọc choáng váng cả người. Em thấy lạnh dữ dội, rồi lại nóng kinh khủng. Ngọc vội vàng rửa chén bát, lên giường và thiếp đi lúc nào không biết.

“Tám giờ rồi sao không học bài mà tắt điện sớm vậy hả Ngọc?” tiếng nói lớn của Nội từ phòng bên vọng lại, Ngọc nghe rõ nhưng cái đầu nặng trịch không sao ngồi dậy được. Em cứ ấm ớ mấy tiếng rồi thôi.

Một lát sau, vẫn không có tín hiệu gì, Nội liền nhỏm dậy bước qua:

“Sao rồi hả Ngọc! Đau rồi à! Chắc là lạm nước hồi chiều chứ còn gì nữa! Đau nữa! Lại khổ nữa rồi!”

Nói xong, Nội lom khom đi bật điện, lấy dầu xoa cho Ngọc và đi ngủ trở lại.

Khoảng nửa đêm, Ngọc khát nước kinh khủng, em lúi húi ngồi dậy, nhưng sao mái nhà cứ quay quầng thế này. Em không sao bật dậy được.

“ Chú ơi! Con khát nước quá!”, Ngọc nắm tay chú Út rồi gọi khẽ.

Ngọc gọi mãi nhưng chú Út vẫn không nghe gì. Cả ngày đi làm về, tối đến chú Út ngủ như chết, lại nữa Ngọc không thể gọi lớn được vì cả người nóng lên như thiêu đốt, đầu như sắp vở ra từng mảnh. Ngọc mệt lã cả người, rồi mê man trở lại.

Sáng ra, Nội vào phòng gọi lớn: “Dậy nổi không hả con!”. Vẫn không nghe Ngọc trả lời. Nội đến gần bên giường, vén mùng, sờ vào trán rồi la lớn:

“Thôi rồi Út ơi!, thằng Ngọc sốt cao quá! Nó mê luôn rồi! Dậy qua nhà chú Bảy mượn chiếc xe chở cháu đi bệnh viện, nhanh lên!”

Nghe tiếng gọi lớn, chú Út bật dậy. Thế là nữa tiếng đồng hồ sau chú Út đã đưa Ngọc đến bệnh viện quận. Sau khi khám xong, bác sĩ nói:

“Cháu sốt cao quá! 40 độ luôn, may mà chở cháu đến kịp! Thôi thì làm thủ tục cho cháu nhập viện.”

Nét buồn thoáng qua trên khuôn mặt của chú Út, “Nhập viện à!”, chú nói khe khẽ một mình.

Đang lưỡng lự không biết quyết định sao, vì nhà chỉ có ba người, bố thì tàn tật không đi xe đạp được, mình thì phải đi làm. Nhập viện rồi thì ai lo cơm nước đây không biết nữa?! Đứng suy nghĩ một hồi, chú Út quyết định:

 “ Thôi thì xin cho cháu liều thuốc về nhà uống cũng được”.

Quyết định vậy cũng cảm thấy lo nhưng không còn cách nào khác hơn.

Một giờ đồng hồ trôi qua, thấy Ngọc hạ sốt dần, Bác sĩ mới cho Ngọc về điều trị ở nhà, nếu có chuyển biến gì xấu thì đưa Ngọc lên, từ nhà Ngọc đến bệnh viện chỉ mất chừng 30 phút.

�'™

Nằm một mình trong căn nhà vắng tanh, Nội đi chợ mua đồ nấu cháo, chú Út thì đi làm, Ngọc buồn da diết. Ngọc không thể tưởng tượng được. Em thầm nghĩ :

“Gía mà lúc này có mẹ ở đây thì hay nhỉ!”

Nói vậy thôi chứ em cũng không nhớ rõ nét mặt của mẹ sao nữa. Sống với Nội từ hồi hai tuổi, Ngọc chỉ nghe Nội kể lại rằng bố mẹ em li dị khi em còn rất nhỏ, bố thì sống ở Sài Gòn, đã lập gia đình lại rồi, cứ chừng hai ba năm mới về thăm một lần. Ngọc chỉ nhớ rõ khuôn mặt hiền từ của mẹ qua tấm hình đám cưới lớn treo trong phòng. Em ao ước chỉ gặp mẹ một lần, chắc mẹ cưng mình lắm!

Ngọc nghĩ ngợi một lúc, rồi rươm rướm nước mắt, và úp mặt xuống gối. Em không hiểu sao nữa?

Buồn quá! nhớ mẹ, nhớ bố! không biết giờ này bố mẹ có nhớ mình không?! Hình ảnh đứa bạn hôm qua mẹ đón ở cổng trường khi trời mưa khiến Ngọc thêm chạnh lòng! Em đã vội quay mặt sau tường giấu đi nỗi buồn khó tả.

Giờ đây nằm một mình ở nhà, những ước muốn trẻ thơ cứ dồn dập kéo đến. Em mơ về một mái ấm gia đình, tuy nghèo nhưng được sống với bố mẹ, được mẹ vỗ về âu yếm, được nghe bố gọi yêu: “Con trai ngoan của bố”. Những đêm đông lạnh giá, được nằm gọn trong vòng tay ấm áp của bố của mẹ, và những chiều hè hè nóng nực cả nhà cùng đi dạo phố, uống những li nước xanh đỏ mát lạnh, thật hạnh phúc biết bao!

Miên man theo dòng suy tưởng không đâu vào đâu cả, chỉ làm cho Ngọc thêm buồn.

Bên ngoài mặt trời đã lên khá cao. Bầu trời vào thu trong xanh đến lạ. Cơn mưa giông hôm qua làm cho cây cối tươi tỉnh hẳn, những con chim non gọị đàn kêu lên ríu rít, và cả tiếng chơi đùa cả trẻ con từ đằng xa vọng lại rõ mồn một. Ngọc đứng dậy bước ra, cảm thấy hơi choáng váng. Em ngồi tựa cửa nhìn về phía bầu trời, ngắm những đám mây trắng tinh đang bay lơ lửng rồi tự hỏi mình rằng:

“Không biết những đám mây xa xăm kia sẽ trôi dạt về đâu?”.

(thanhluongcuong@yahoo.com)

 

---o0o---

 

Cập nhật: 01-03-2011

 


Webmaster:quangduc@quangduc.com

Trở về Mục Lục Truyện Tích 2

Đầu trang

 

Biên tập nội dung: Tỳ Kheo Thích Nguyên Tạng
Xin gởi bài mới và ý kiến đóng góp cho Trang Nhà qua địa chỉ: quangduchomepage@gmail.com
Địa chỉ gởi thư: Tu Viện Quảng Đức, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic. 3060. Tel: 61. 03. 9357 3544