Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hải Ngoại tại UĐL – TTL
TRƯỜNG HẠ PHÁP BẢO - PHẬT LỊCH 2553
( Từ ngày
07/07/2009 đến ngày 17/07/2009 )
CHUYỆN TOM ĐI TU
Thích Viên Trí
Chùa Pháp Bảo mấy hôm nay bổng trở nên
nhộn nhịp hơn mọi khi. Những sinh hoạt tu học sáng chiều sáu thời của 10
ngày An Cư đã khiến ngôi già lam này thật ấm cúng. An cư năm nay đông đảo
hơn những năm trước. Nhìn danh sách chư Tăng Ni dán trên tường dài thường
thược ai cũng vui. Thuần Tánh, một Sa Di còn khá trẻ lần đầu tiên được may
mắn thầy cho đi tham dự khóa an cư này.
Khi chưa xuất gia, Thuần Tánh tên đời
là Tom. Mặt dù trước đây còn ở ngoài đời, Tom cũng có tham dự những khóa
tu học hoặc những khóa an cư của Giáo Hội, nhưng bấy giờ chỉ là một người
Phật tử bình thường ít ai để ý đến. Và mỗi lần tham dự như vậy, Tom cũng
chỉ âm thầm tới và âm thầm về. Có chăng Tom cũng chỉ chơi với mấy đứa bạn
cùng trang lứa, ngoài ra, Tom cũng chẳng biết làm gì, thấy ai làm gì mình
làm theo. Chắc cũng có lẽ nhờ những lần tham dự như vậy đã un đúc cho Tom
có một ý thức xuất gia để có được như kết quả hôm nay.
Không giống như những đứa trẻ khác, từ
thưở còn rất nhỏ, Tom không thích chơi những game có nội dung bạo động như
bắn súng, đánh lộn, hay đập phá... Tom thích yên tĩnh, nơi vắng vẻ. Tuy
cũng có những lúc chạy nhảy, vui đùa với bạn bè rất năng động. Vì tính con
trai ai mà không vậy. Nhưng để ý một tí sẽ thấy trên mặt cậu con trai này
vẫn giữ một nét trầm hơn những đứa khác. Chắc cũng có lẽ đã gieo trồng
nhân duyên Phật Pháp trong nhiều kiếp trước, mà không biết sao cứ mỗi lần
Tom nhìn thấy quý Thầy, quý Sư Cô đắp y vàng khi làm lễ hay khi đi kinh
hành là lòng Tom khởi lên niệm sung sướng vô cùng, mắt chăm chăm nhìn mãi
không thôi. Có những đêm Tom nằm mơ thấy mình được tham dự vào một trong
những chiếc y vàng đó, và Tom như thấy mình như đang lạc vào cõi Linh sơn
Vô Lượng Phật, Bồ Tát, đang sống trong ánh sáng hào quang sáng ngời của
chư Phật. Niềm hạnh phúc dâng trào đến với Tom, một ý chí xuất gia đã bắt
đầu hình thành trong tâm thức của cậu con trai hoàn toàn ngây thơ, trong
trắng, chưa từng bị vướng bận một bụi trần nào.
Tuy còn nhỏ, nhưng Tom cũng biết so
sánh cái vui của thế gian khác với cái vui của người tu hành như thế nào.
Có lần nọ, Tom được thầy Giáo thọ khóa tu dạy cho Tom bài học như thế nào
là hạnh phúc chân thật và không chân thật. Trong cuộc sống gia đình, Tom
cũng đã chứng kiến một vài lần sự cãi vả qua lại giữa cha mẹ, anh chị em.
Cách đây mấy năm ông nội của Tom mất vì quá già, bà nội và cả nhà ai cũng
buồn khổ, than khóc. Biết bao nhiêu những chuyện xảy ra hằng ngày trên ti
vi, ngoài xã hội. Tuy cái tuổi ngây thơ, nhưng Tom cũng đã cảm giác được
cái khổ vô thường ngắn ngủi của cuộc đời. Cũng đã có lần Tom ước gì mình
được ăn trái đào tiên để “trường sanh bất tử” và có 72 phép thần thông bay
đi tự tại như Tề Thiên Đại Thánh, nhưng chắc là không bao giờ được. Dù ai
có tài giỏi đến mấy thì cũng không khoát khỏi sự sanh tử của cuộc đời.
Cùng với lời thầy Giáo thọ giảng giải rõ ràng, Tom đã hiểu được mục đích
của người xuất gia là để thoát ra khỏi những mối lo âu mà lâu nay Tom đã
từng suy nghĩ, thắc mắc.
Như một giọt nước cuối cùng rót vào ly
nước vốn đã đầy tràn, Tom đã được cha mẹ đồng ý cho đi xuất gia với Thầy
Huệ Hỷ và được Thầy cho pháp danh Thuần Tánh. Với căn tánh có sẵn, không
bao lâu sau khi được sư phụ xuống tóc, Chú tiểu Thuần Tánh đã học thuộc
các bài kinh và các lễ nghi cần thiết cho một người tập sự xuất gia. Giấc
mơ đã thành sư thật, chú đã được Sư phụ cho thọ Sa Di Giới. Được đắp lên
mình chiếc man y, tức chiếc y không điều. Khi mặc phải đọc bài kệ “Lớn
thay áo giải thoát, áo ruộng phước vô tướng, mặc kính đúng giới hạnh, hóa
độ mọi chúng sanh”. Hiểu được ý nghĩa cao siêu bài kệ, sư chú rất hạnh
phúc. Sư chú thấy mình được lớn lên rất nhiều trong sự bảo hộ, thương yêu
của quý Thầy và những huynh đệ cùng giới. Mùa an cư năm nay là mùa an cư
đầu tiên sư chú được tham gia tập sự với rất nhiều điều mới lạ ngỡ ngàn
đến với sư chú. Từ những sự rất bình thường không cần phải dạy, sư chú
phải tự học lấy, như ăn cơm bằng bình bát khi quá đường là một điều chú
phải học. Cho đến những việc giao tiếp với bạn bè mà sư chú đã quen từ khi
chưa xuất gia, bây giờ cũng phải có một chút cách biệt giữa người xuất gia
và tại gia. Sư chú phải học tất cả các cung cách từ Chư Tôn Đức lớn đến
quý sư cô quý thầy Tỳ Kheo trẻ, sư chú phải học cách đi đứng nằm ngồi sao
cho thích hợp với người xuất gia. Nói chung sư chú phải học mọi thứ để bắt
đầu cho cuộc sống mới, một cuộc sống lấy Tăng đoàn khắp nơi làm quyến
thuộc của mình.
Hôm nay sư chú đã thấy hướng đi và mục
đích đến của mình. Hướng đi của sư chú là những bước chân thực tại vững
chãi mỗi ngày, và mục đích là nguồn chánh niệm an lạc vô biên mà sư chú
tận hưởng trong những thời công phu tu tập, chấp tác mỗi ngày. Niềm vui ấy
là niềm vui đích thực do sự thực tập của sinh ra.
_____________
Mục Lục Kỷ Yếu
---o0o---
Cập nhật: 13-7-2009
Vi tính: Thích Hạnh Phẩm - Thích Nữ Giác Anh