Trang tiếng Việt

 Trang Nhà Quảng Đức

Trang tiếng Anh

Nghệ Thuật Sống Đẹp


...... ... .

 

 

 


 

Con gái của tôi, con Cáo

 

Jackie Kay
Nhị Tường (dịch)

 

--- o0o ---

 

Lời giới thiệu: câu chuyện này được dịch từ Tuyển tập truyện ngắn "Phép Mầu" (Magic) của 18 nhà văn xuất sắc nhất ở Anh, nhà xuất bản Bloomsbury ấn hành lần thứ nhất, do Sarah Browm và Gil McNeil biên tập. Tuyển truyện ngắn mới này mang đến cho độc giả cơ hội có được một phép mầu nhỏ bé không thể nào quên trong cuộc đời. Tác giả câu chuyện là nhà văn Jackie Kay, chị sinh ra và lớn lên ở Scotland. Chị là tác giả của tiểu thuyết Kèn Trumpet, và nhiều tuyển tập thơ, trong đó có tập Những Người Tình Khác (Other Lovers)  (đã được giải thưởng Somerset Maugham) và Adoption Papers (Hồ sơ chứng nhận). Chị hiện đang sống ở Anh.


Jackie Kay

 

 Chúng tôi đã có một đêm như thế, tôi và con gái, với lũ cáo ầm ĩ bên ngoài. Tôi phải đánh lên bộ lông của nó và giữ nó bên cạnh suốt đêm. Nó xích lại gần, đặt cái mũi ướt lên cổ tôi. Mỗi khi chúng tru lên, nó giật mình và dỏng hai tai. Tôi có thể cảm thấy nhịp đập trái tim nó trong ngực tôi, rộn ràng. Lũ cáo náo nhiệt kỳ lạ làm sao; tôi không thể nào phân biệt tiếng kêu của nó với chúng. Ánh trăng rọi qua khuôn cửa sổ phòng ngủ; đêm bên ngoài có vẻ yên tĩnh và buồn tẻ; ngoại trừ tiếng kêu của lũ cáo. Ắt hẳn đã ba giờ sáng trước khi chúng tôi rơi vào giấc ngủ sâu, chân nó đặt nhẹ lên vai tôi. Trong mơ, tôi đã mơ thấy mình là một con cáo, chúng tôi đang chạy trong rừng, những chiếc đuôi đỏ của chúng tôi lung linh xuyên qua những lùm cây tối, mũi chúng tôi khụt khịt cơn mưa giữa trời thu.

Buổi sáng, tôi đặt nó ngồi trên chiếc ghế cao bằng gỗ, nó nhìn tôi bận rộn trong nhà bếp. Tôi đưa cho nó một chén nước ngọt và một cái trứng sống. Nó tự đập lớp vỏ và húp xì xụp bên trong. Nó nằm hơi thiu thiu, thở bình yên và khoan thai, khuôn ngực nhỏ nhắn phập phồng. Ðôi mắt nó dõi theo tôi từ bếp đến chạn, ra hành lang để nhặt thư trên tấm thảm xơ dừa rồi trở lại. Tôi rót cho nó một chén muesli [1] và đặt lên đó một vài quả việt quất tươi. Nó rất thích.

Không ai có thể diễn tả được nỗi niềm tự hào và thân thương làm sao, khi đứa con bé bỏng dõi theo mình từng cử động như thế. Ðôi mắt tròn sáng của nó nhìn tôi mở thư như thể đó là điều thú vị nhất mà ai cũng thích làm. Thư vẫn chán ngắt như mọi khi, một hóa đơn gas và thư quảng cáo. Tôi thở dài, đi đến thùng rác trong bếp và ném vào đó mọi thứ trừ hoá đơn gas. Khi tôi quay lại, nó vẫn yên đó, mỉm cười với tôi, với chùm lông xoăn quanh miệng. Mắt nó sáng rực yêu thương. Khi nó nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm, nhìn thẳng và xuyên thấu tôi, tôi cảm thấy như chưa bao giờ có ai nhìn tôi mà thấu hiểu đến vậy.

 

Không ai nói gì nhiều và chuẩn bị tư tưởng cho bạn. Tôi thường tự hỏi tại sao phụ nữ không kể cho nhau nghe thật chính xác về nỗi kinh hoàng của việc sinh nở, mà chỉ vài điều cũ mòn về cơn đau, la thét, gắng rặn. Cái đêm tháng mười một con gái tôi ra đời, trong căn phòng sinh kế bên, tôi nghe tiếng phụ nữ la lên: “Giết tôi đi, hãy giết tôi đi!”. Vừa ngay sau khi tôi vỡ ối. Một giờ sau đó tôi nghe tiếng gầm gừ của chị ta “Tôi đau quá!” Tôi cố tưởng tượng khuôn mặt đen của bà mụ. Chúng tôi nhờ bà cùng một lúc và bà đang chạy tới chạy lui. Bà giữ đầu tôi và nói: “Cố giữ thế này nhé!” nhưng tôi cảm thấy thân người tôi như đang nổ tung. Tôi cảm thấy như tôi sẽ rơi vào lòng đất và cào và cấu. Không có cái gì báo trước cho bạn về cái sức công phá của những cơn go, chúng xé toạc cơ thể bạn như thể một cơn bão hay trận động đất. Thế rồi giữa những cơn go là sự bình yên diệu kỳ nơi bạn thấy mình trôi bồng bềnh và mơ màng về biển khơi.

Bạn bè tôi cũng nhiều người làm mẹ. Tôi hỏi vài người, “Ðẻ có đau không?” và tất cả họ đều mỉm cười: “một chút”. Một chút! Lạy Ðức Mẹ Maria. Tôi cũng ngạc nhiên như bà đỡ người Jamaica khi con cáo gái của tôi ra đời. Lẽ ra tôi đã phải biết. Cha nó là gã cáo lai sở khanh, sau này tôi mới nhận ra, đã sẵn sàng gặp gỡ cả hai người đàn bà khác ngay cái đêm tôi có mang với anh ta, đó là đêm trăng rằm. Trên con đường lên phương bắc vào cuối tuần, tôi thấy một con cáo chết trên một bãi đất đỗ xe. Nó nằm co quắp, và màu đỏ của máu còn sẫm hơn màu đỏ bộ lông.  Khi chúng tôi ân ái với nhau trên chiếc giường đôi nhỏ trong căn phòng số 2 tại một khách sạn cạnh Coniston Water, tôi như vẫn còn thấy hình ảnh con cáo chết cạnh vệ đường. Nó ám ảnh tôi suốt thời kỳ có mang. Tôi biết giây phút mình có mang gần như là giây phút hạt giống đó tìm thấy đường đi của nó. Tôi ngửi thấy mọi thứ đều khác, tôi đánh hơi thấy mùi cam là gần như buồn nôn.

Khi cái vệt nhỏ màu xanh xuất hiện, dĩ nhiên nó không thể nói cho tôi biết là tôi đang mang thai một con cáo, mà chỉ báo hiệu tôi đang có mang. Và ngay những hình ảnh siêu âm dường như cũng thể hiện ra điều gì ngoài việc không thể chắc chắn tôi đang mang một đứa con gái hay con trai. Một nhân viên bệnh viện đoan chắc tôi chửa con trai. Họ có nói với tôi là tim đập tốt và đứa bé phát triển, nhưng có điều gì đó họ không thể phân biệt.

Nó sinh ra lúc chuông điểm giờ lúc nửa đêm, một đứa bé nửa đêm. Khi nó ra đời, bà đỡ người Jamaica nghiêm nghị, một người lặng lẽ và bình tĩnh đã chỉ huy hầu hết các cơn go, nói “bây giờ rặn đi, thế, tốt, rặn nữa đi”, bật ra một tiếng thét kinh hoàng. Tôi nghĩ con tôi đã chết. Nhưng không, những bà đỡ không thét lên khi những đứa bé chết non. Họ nghiêm trang, họ thì thầm. Họ chỉ thét lên khi gặp những con cáo lọt lòng mẹ, chắc chắn là vậy. Con gái tội nghiệp của tôi đã sợ hãi lắm.Tôi có thể nói thẳng như vậy. Nó sủa thét lên, tôi kéo nó vào ngực và cho bú.

Có một điều tôi học được về những người mẹ: khi yêu thương thì không hề kén chọn. Tôi biết nó yêu thương tôi ngay từ phút đầu tiên. Thật khác lạ, tình yêu của nó phần nhiều là lòng trung thành. Tôi biết điều duy nhất nó chia sẻ với cha nó chỉ là bộ lông màu đỏ. Ngoại trừ điều đó, nó là của tôi. Tôi thề rằng tôi có thể thấy bức chân dung chính tôi, trong cái cằm nhọn của nó, trong đôi gò má cao và đôi mắt đen của nó. Tôi đưa nó lên trước mặt, những bàn chân của nó che lấy khuôn mặt đỏ hỏn, và nói: “Con gái của mẹ là ai đây vậy?”

Tôi khóc khi nó chào đời. Tôi nghe nói nhiều bà mẹ đều như thế -- khóc ngay từ khi mới bắt đầu. Không phải vì nó không như tôi mong muốn, tôi khóc bởi vì cuối cùng tôi cảm thấy bình yên, bởi tôi cảm thấy được yêu thương và được cảm thông. Tôi đã không nhận được sự cảm thông nào từ nhân viên bệnh viện, họ bảo tôi phải đi ngay; con cáo là điều nguy hiểm. Thật khủng khiếp khi được nghe nói về con gái của mình như thế này, như thể nó không vừa được sinh ra, như thể nó không xứng đáng được đối xử như những người khác. Tất cả họ đều run rẩy và lắc đầu như thể họ trông thấy điều kinh tởm nhất mà họ chưa bao giờ nhìn thấy. Nó thậm chí không được đeo một chiếc vòng nhỏ có gắn tên mà tôi đã từng mong mỏi có được để giữ gìn suốt đời nó.

Tôi thì thầm tên nó vào cái lỗ tai thính của nó. “Anya”, tôi nói. “Mẹ sẽ gọi con là Anya”. Ðó là cái tên tôi đã nghĩ để đặt nếu có một đứa con gái và dường như hợp với nó một cách hoàn hảo. Tôi biết nó chưa thể thấy tôi, nhưng nó nhận ra giọng của tôi; nó an lòng với mùi của tôi. Ðó là một tuần trước khi nó mở mắt.

Họ đã cho xe cấp cứu đưa tôi về nhà vào lúc 3 giờ sáng. Hôm ấy là một đêm đông dịu mát. Người tài xế hụ còi và chạy xuyên qua những con đường tối. Tôi phải bịt tai con gái lại. Mãi từ đó, nó cứ run lên mỗi khi nghe tiếng còi hụ. Khi đến nơi, một người trong họ mang cái túi đồ của tôi đi đến đặt trước cửa.

“Hai mẹ con ở đây ổn cả chứ?” anh ta nói và liếc nhìn con gái tôi, nó đang được quấn trong cái khăn.

“Được ạ”, tôi nói và hít thở không khí trong lành.

Tôi thấy anh ta trao đổi với người tài xế một cái nhìn khác lạ, và họ chậm rãi lái xe đi khỏi. Trăng vẫn sáng và những ngôi sao vẫn lấp lánh trên nền trời. Đó không phải là những gì mà tôi đã tưởng tượng, từ bệnh viện về đến nhà trong đêm tối, tuy nhiên, tôi vẫn không thể nén nỗi sự phấn khích khi ôm cái hình hài nhỏ bé mềm mại bước vào trong nhà.

Khi lần đầu tiên tôi khẽ đặt nó vào cái nôi nhỏ trống trơn nhiều tháng nay, tôi vô cùng hạnh phúc. Những ngày trước đây, khi cái lưng quần bầu của tôi to và chật hơn, tôi đã từng nhìn đăm đắm vào cái nôi mà không thể tin rằng sẽ có một em bé đặt trong đó. Và bây giờ cuối cùng thì tôi cũng toại nguyện, tôi đặt nó nằm xuống và đắp cho nó cái mền nhỏ, rồi tôi lên giường mình, lắc chiếc nôi bằng bàn chân. Tôi đã kiệt sức, mỏi rã rời, và không biết mình có tồn tại không nữa.

Không đầy nửa giờ sau, trước khi nó bắt đầu rên khóc, tôi đã bồng nó lên giường mình và kể từ đêm đó nó không bao giờ phải nằm trong chiếc cũi nữa. Nó cần tôi. Tại sao lại phải làm ngược lại? Cuộc sống quá ngắn ngủi. Tôi biết đời sống của nó còn ngắn hơn của tôi. Đó là điều khó khăn nhất khi làm mẹ một con cáo. Điều khó khăn thứ hai là không có bất cứ một ai xung quanh có cùng hoàn cảnh như mình. Tôi thích nhìn sự thay đổi màu phân su của nó. Đôi khi chúng lại có màu quá xanh một cách đáng ngại.

Tôi sẽ không bao giờ quên nét mặt của mẹ tôi khi lần đầu bà đến mang theo hoa, áo sơ sinh và những con gấu nhồi bông. Tôi đã nói cho bà biết qua điện thoại là cuộc sinh nở tốt đẹp và con gái tôi nặng một ký hai, điều đó là sự thật.

“Nhỏ như vậy mà nó không cần phải nằm lồng ấp sao?, bà hỏi và lo lắng.

“Không mẹ à, nó khoẻ mà” Tôi không nói gì thêm, mẹ tôi cũng không thỏa mãn khi nói chuyện qua điện thoại.

Tôi mở cửa trước và nghe bà nói: “Nó đâu rồi, nó đâu rồi”. Mắt bà sáng lên sôi nổi. Con gái của tôi là đứa cháu ngoại đầu tiên của bà.

Tôi nói “Suỵt.., dạ nó đang ngủ. Mình nhìn trộm chút xíu thôi mẹ nhé”, tôi tin chắc rằng ngay khi bà thấy nó, sẽ không còn vấn đề nữa và bà sẽ yêu nó như tôi yêu nó.

Làm sao mà người ta không thấy vẻ đẹp của Anya? Nó có bộ lông đỏ sẫm đáng yêu, dày và mượt, màu trắng bên dưới cổ. Đầu mút của cái đuôi dài là màu trắng hoàn hảo. Cái đuôi của nó dài gần một phần ba thân hình nó. Trên chân giống như mang vớ trắng. Nó có vẻ xấu hổ, hơi lúng túng trước những người lạ, kín đáo, và khá thông minh. Nó di chuyển với một vẻ duyên dáng kiêu kỳ và thanh lịch đến nỗi đôi khi giống như mèo. Từ cái giây phút con gái tôi chào đời, tôi không thể thấy một đứa bé nào xinh hơn nó nữa. Tôi hy vọng mẹ tôi cũng thấy như vậy.

Chúng tôi rón rén đi vào phòng ngủ nơi Anya đang nằm trong chiếc cũi ngủ trưa. Mẹ tôi đã chuẩn bị nựng “âuu âuu” khi đến gần chiếc cũi. Bà nhìn vào, mặt trắng bợt ra và chụp lấy cánh tay tôi. “Cái gì thế này?” bà thì thào, giọng như hết hơi. “Có phải là chuyện đùa không? Con đã làm gì với con bé của con vậy?”

Đó là cái nhìn giống như vẻ mặt những người khác khi tôi ẵm Anya ra khỏi xe nôi. Tôi đã mua một chiếc xe nôi màu bạc có mái che. Tôi luôn bung mái che để tránh mưa tránh nắng. Người ta thường không thể cưỡng nỗi nhìn lén đứa bé trong chiếc xe nôi. Tôi cho rằng nhiều người trước đây chưa bao giờ thấy đứa bé nào giống như con gái của tôi.

Một người bạn cũ của tôi đã sốc và vụng về nói, “nó giống bạn ghê”

Tôi bừng mặt kiêu hãnh. “Bạn nghĩ vậy sao?. Tôi nói với giọng sung sướng.

Con gái của tôi trong chiếc nôi màu bạc trông rất xinh đẹp, chiếc mền trắng làm nổi bật đôi gò má hồng. Tôi luôn luôn quấn tả cho nó khi tôi bế nó ra khỏi xe nôi mặc dù nó không thích những chiếc tả.

Tôi thấy tổn thương khi cha nó không đến thăm nó, không quan tâm đến nó dù chỉ một lời. Khi tôi nói với anh ta rằng, khi đồng hồ điểm lúc nửa đêm, tôi đã sinh một bé cáo, anh ta cũng chối luôn không nhận làm cha của nó. Anh ta nghĩ tôi đang nói dối, rằng tôi đã làm gì đó với đứa con gái thực của chúng tôi rồi đem Anya về.

“Tôi luôn nghĩ cô điên quá rồi. Hóa ra là thật. Cô điên rồi, điên quá đi” Anh ta thét lên và cúp máy.

Anh ta không trả một đồng xu cho việc nuôi nấng nó. Tôi sẽ cho thử ADN của anh ta, nhưng tôi không muốn tự mình làm việc này. Không ai thông cảm cho tôi dù tôi nghĩ là lẽ ra họ phải thông cảm mới phải. Tôi không bao giờ bỏ mặc Anya hoặc chối bỏ nó, hoặc giả vờ không phải mình sinh ra nó.

 Nhưng khi giai đoạn nằm nôi qua đi, mọi thứ đều thay đổi. Con gái tôi không thích được bồng, được đẩy trong nôi hay ngồi trên ghế cao nữa. Nó cũng không thích nằm trên chiếc giường đơn của tôi trong căn hộ tầng trệt ở Tottenham nữa. Nó ngồi mãi trước cửa chờ tôi mở cửa để đưa nó đi đến công viên Clissold, hoặc công viên Finsbury hoặc Downhills. Nhưng tôi phải trông chừng suốt ngày. Có lần, một đứa bé chạy đến chỗ chúng tôi với một cây cà rem trong tay, tôi vuốt ve bộ lông của nó. Anya rất ghen tuông, nó gầm lên và thực sự nhe hàm răng ra.

Chẳng bao lâu nó không muốn tôi đến gần bất cứ ai khác. Tôi phải điện thoại cho bạn bè trước khi họ đến để nói, vì Chúa xin đừng ôm tôi trước mặt Anya hoặc là nó sẽ bỏ đi vì họ. Nó đã từng đi vì Adam, bạn cũ của tôi, cái đêm anh đưa tay ôm chầm lấy tôi khi anh đến trước cửa nhà. Anya phóng thẳng ra và tống ngay anh ngã ngữa. Nó chồm trên người anh và gầm gừ trên mặt anh. Adam run đến nỗi tôi phải rót cho anh một ly mạch nha. Anh uống cạn và bỏ đi. Tôi không còn thấy hay nghe tin gì về anh từ dạo đó.

Bạn bè thường đem chuyện này tranh luận với tôi:

“Mày không thể giữ nó ở đây được mãi đâu”. Họ nói, “Mày không thể có cái hang ở thành phố.

“Mày phải thả nó đi”

Họ không thể tượng tượng họ thật ngớ ngẩn thế nào khi đã nói với tôi như thế. London đầy những con sói gầm rống trên đường phố ban đêm. Tôi luôn phải mất ngủ khi nghe tiếng hú, thét của con gái tôi giống y như thế. Có bà mẹ nào cho con gái của mình đi về đồng hoang? Aileen, người bạn tốt nhất của tôi đề nghị chúng tôi lái xe cùng đi về phía vùng Scotland và thả nó vào Glen Strathfarrar nơi cô ấy thuyết phục tôi rằng Anya sẽ an toàn và sung sướng – nơi có loài huơu đỏ, cáo đỏ và những ngọn đồi màu đỏ.

Nhưng chính tôi không thể nào nghĩ đến việc xa lìa con. Vào ban đêm, dường như chúng tôi ngủ gần nhau hơn, bộ lông nó sưởi ấm tôi. Giờ đây nó ngủ đầu đặt trên gối và chân trên vai tôi. Nó thích nằm dưới những tấm chăn với tôi. Điều này thật khác. Một phần nó muốn làm mọi thứ như cách tôi làm: ngủ dưới những tấm chăn, ăn những thứ tôi ăn, đến những nơi tôi đến, chạy khi tôi chạy và đi khi tôi đi; phần kia thì nó muốn làm theo cách của nó. Ăn bất cứ cái gì nó tóm được trên đường hoặc trong rừng.

Nó khá lười; nó chẳng bao giờ thực sự chịu đi tìm thức ăn. Nó bới móc những gì thấy được trên đường đi của nó một cách hờ hững, tôi nghĩ vậy. Không đói thật sự nó cũng ăn rất khỏe. Tôi phải chặn không cho nó chạy qua thùng rác nhà hàng xóm để kiếm những đồ thừa của họ tối chủ nhật. Mọi thứ dường như làm tôi lúng túng hơn. Tôi không chú ý là nó ăn cả sâu bọ trong vườn.

Một lần nó phát hiện chuyển động nhỏ của một con thỏ rừng vẫy tai trong vườn. Chỉ cần bao nhiêu đó là đủ cho Anya. Nó rượt con thỏ, giết đi và chôn để dành cho một ngày đói. Điều đó là tôi hoảng sợ khi thấy dòng dõi của nó quá rõ ràng, nó là một con cáo giống như những con cáo khác. Anya giống với sói đồng cỏ, hoặc sói xám hoặc một con chó hoang nhiều hơn là với tôi. Cái ngày nó chôn con thỏ là một trong những giây phút tự hào nhất trong đời tôi.

Nhưng tôi đã không được đồng hành với nó dài lâu trong suốt cuộc đời mình. Với Anya, tôi cảm thấy giống như giờ đây có hai cuộc sống: một cuộc sống trước khi tôi có nó và một cuộc sống sau đó dường như vừa mới kết nối với nhau. Thậm chí tôi đã không cảm thấy mình là một người. Khi có Anya tôi đã bốn mươi, vì vậy tôi đã sống phần nhiều cuộc đời mình. Tất cả những mối bận tâm trước kia đã không thành vấn đề nữa. Tôi đã không còn bận tâm nhiều đến áo quần, tóc tai và cân nặng. Chuyện đi chơi, dạ hội, tiệc tùng đã không còn quấy rầy tôi nữa. Tôi không còn cảm thấy sợ lỡ dịp nào đó và cũng không còn tham vọng nữa. Tất cả những chen đua hời hợt, vô vị đó dường như trở nên ngớ ngẩn. Tôi được nghỉ dưỡng sinh hơn ba tháng. Cái ý nghĩ phải đi làm đã làm cho tôi chán chường. Tất cả mọi quan tâm của tôi chỉ còn là Anya.

Ở nhà, tôi mở những bản nhạc tôi thích cho nó nghe và nhảy múa quanh phòng. Tôi chọn cho nó những bản giao hưởng của Mozart, Chopin, Ella Fitzgerald va Louis Amrmstrong. Joni Mitchell là sở thích của Anya. Tôi ôm nó và khiêu vũ. “Bạn có muốn nhảy cùng tôi không nào, đi nào” Mắt Anya sáng lên và nó liếm mặt tôi. “Tất cả những gì tôi hằng mong là tình ta mãi sáng tươi, trong tôi, trong bạn”. Tôi hát theo. Tôi có chất giọng cao và Anya thích nghe giọng tôi hát, đặc biệt là những bài dân ca. Thỉnh thoảng tôi hát ru nó ngủ. Những lần khác, tôi đọc truyện cho nó nghe. Tôi sưu tập những truyện ngắn về loài cáo. Aileen đã mua cho Anya cuốn “Hãy đợi đấy!”. Không một con cáo nào có thể cưỡng lại những câu chuyện quyến rũ như vậy.

“Ồ, lòng tử tế của mi chính là sự lừa dối và xảo quyệt”, Tôi nói, vừa gõ nhẹ lên lồng ngực phập phồng của nó và đọc cho nó nghe một câu chuyện khác trong cuốn “Hãy đợi đấy!”. Nó thích được vỗ lên ngực. Nó nằm ngửa ra và huơ bốn chân trong không khí. 

Nhưng cuối cùng thì tôi cũng phải đi làm trở lại. Tôi để Anya ở nhà một mình trong khi tôi ngồi vào máy vi tính, trả lời thư điện tử và nhấm nháp cà phê. Khi tôi quay về nhà lần đầu tiên, những cái chân gỗ của mấy chiếc ghế trong bếp bị gặm thủng, mặt ghế đầy vết cào xước. Tôi phải dọn trống những thứ có thể bị hư hại ra hành lang, chuyển dời cái bàn gỗ, cất đi những cuốn sách dạy nấu ăn. Tôi đặt những tờ báo trên sàn và để cho nó một chiếc giày cũ để gặm.

Tôi biết không có một người bảo mẫu nào có thể giữ nó. Tôi cũng không thể kiếm một người dạy chó: Anya không phải là một con chó. Điều đó dường như không công bằng. Tôi phải đương đầu với tất cả mọi vấn đề hoàn toàn đơn độc. Tôi phải sử dụng tất cả mọi phương sách, trí tưởng của riêng mình. Tôi đắp cho nó cái áo cũ của tôi để nó ngửi trong khi tôi ra ngoài đi làm, và biết rằng nó sẽ gặm và xé vụn lúc tôi về nhà. Khi tôi kể cho đồng nghiệp nghe về những trò của Anya, họ ngồi im lặng không tự nhiên,và trao cho nhau những cái nhìn đầy ngụ ý khi họ nghĩ rằng tôi không thấy. Điều đó làm tôi bực mình và cô đơn.

Thỉnh thoảng, tôi có cảm tưởng như chỉ có tôi và Anya trên thế giới này, không có trường hợp nào như chúng tôi. Vào những ngày chủ nhật, tôi đưa nó đến rừng Epping và tôi cùng chạy với nó, chạy ra chạy vào dưới những cây thông, nhảy lên cây, rượt những con thỏ. Gió thổi xuyên qua bộ lông làm cho tôi có cảm giác ngất ngây hạnh phúc. Tôi kiềm nén để không xé toạc áo để ở trần chạy cùng với Anya trong rừng. Khứu giác của tôi mạnh hơn qua những ngày chủ nhật này. Tôi biết đứng và đánh hơi cùng hướng với Anya. Tôi đã có thể nhận biết khi có một con thỏ gần đó.Tôi chưa bao giờ cảm thấy gần gũi nó hơn như khi ở ngoài rừng. Nhưng dĩ nhiên, dù khoẻ bao nhiêu, nhanh bao nhiêu, tôi cũng không thể nhanh như Anya. Nó dừng lại và nhìn quanh tìm tôi và chạy trở lại.

Tôi không nghĩ có ai có thể dạy tôi hiểu về chính mình tốt hơn là Anya. Một lần khi nó gầm gừ người đưa thư, tôi tát vào cái mũi ướt của nó. Tôi bỗng cảm thấy hoảng sợ. Nhưng năm phút sau đó nó nhảy vào lòng tôi, liếm mặt tôi và cố ý thân thiện trở lại. Sự tha thứ sẽ luôn làm cho bạn muốn khóc. Tôi vuốt ve bộ lông dài và sáng của nó, ấp mặt vào người nó và chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau thật lâu đầy cảm thông. Tôi biết tôi không thể tha thứ như cách của Anya. Tôi không thể làm được. Tôi không thể dễ dàng làm như vậy trong phút chốc. Tôi phải đi cào xới quá khứ. Tôi không thể tha thứ cho cha của Anya vì đã từ chối nó, vì đã thề thốt và bẻ gãy lời thề như bẻ những khúc xương.

Một buổi sáng, tôi thức dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đang có tuyết; những bông tuyết mềm rơi lả tả. Mặt đất đã phủ trắng, và tuyết bám vào thân của những bụi hồng mùa đông. Mọi thứ được phủ kín. Tôi thức dậy và đi lấy sữa. Có những dấu chân trên lối đi đến cửa nhà tôi. Những con cáo đã ở đây ban đêm. Chúng làm tôi phát điên. Tôi có cảm giác chúng muốn yêu cầu Anya phải là thành viên của chúng.

Tôi dọn sẵn cho con gái tôi bữa sáng, trái cây và thịt gà. Tôi đã có thể nói rằng nó không phải là nó. Mắt nó không tinh và tai nó không thính. Nó nhìn tôi buồn bã và dường như thấu hiểu. Tôi không biết chắc những gì nó đang cố nói với tôi. Nó đi đến cửa với một dáng dấp thanh nhã và lấy chân xô cửa hai lần. Thế rồi nó nhìn tôi lần nữa, cái nhìn buồn bã chưa từng thấy. Có lẽ, nó đã đủ lớn. Có lẽ nó muốn chạy ra cùng với bầy cáo thường quanh quẩn và tru quanh nhà.

Tôi thực sự không thể tưởng tượng giờ đây đời tôi không có nó. Cái khó khăn nhất của một người mẹ là phải buông con mình ra, để nó chạy đi và đứng dõi theo nó.Tôi phát hiện thấy mình nửa đêm xem hết cuốn album hình chụp Anya lúc còn nhỏ. Đây là lúc nó mới có vài tháng với cái bình sữa trong miệng. Đây là Anya với cái đầu ngóc lên trong chiếc xe nôi. Đây là Anya sau vườn đang chôn con thỏ đầu tiên. Đây là Anya và tôi nhìn nhau mỉm cười.

Nhiều đêm sau đó, khi còn nằm trên giường, chúng tôi lại nghe tru lần nữa; một trong những âm thanh phổ biến ở London giờ đây là tiếng gọi bầy của loài cáo thành phố. Anya thức dậy và đứng ở cửa sổ giường tôi. Nó hú đáp lại. Chẳng bao lâu bốn con cáo đã ở sau vườn; màu lông đỏ sáng của chúng nổi bật trên nền tuyết. Tôi nín thở khi nhìn chúng. Chúng trông khác lạ và bí ẩn, khác với Anya. Chúng đứng yên đó và sáng lên trong ánh trăng. Tôi nhìn chúng thật lâu và chúng cũng nhìn lại. Tôi chậm rãi đi chân không vào trong bếp. Đứng nhìn cánh cửa sau một vài phút, tôi đẩy cái chốt bên trên, rồi cái chốt bên dưới. Tôi mở cửa, thả nó đi vào trong đêm.

 


 

[1] Một món ăn điểm tâm gồm sữa, hạt dẻ, trái cây khô trộn lại.

 

 

--- o0o ---


Vi tính: Cát Tường - Diệu Tường

Trình bày:  Nhân Văn - Linh Thoại

Cập nhật: 01-03-2006

 


Webmaster:quangduc@quangduc.com

Trở về Trang Mục Lục Nghệ Thuật Sống Đẹp

Đầu trang

 

Biên tập nội dung: Tỳ Kheo Thích Nguyên Tạng
Xin gởi bài mới và ý kiến đóng góp cho Trang Nhà qua địa chỉ: quangduc@tpg.com.au
Địa chỉ gởi thư: Tu Viện Quảng Đức, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic. 3060. Tel: 61. 03. 9357 3544