"Mẹ ơi !" một giọng bé gái
thét lên trong cửa hàng náo nhiệt. Tôi nhoài người ra phía đó.
Vài bà mẹ khác cũng thế. Bất kể là tôi đang ở trong cửa hiệu
một mình hoặc hai đứa con gái của tôi đã lớn hơn nhiều so với
tiếng kêu trẻ nít kia. Khi tôi nghe "Mẹ ơi", tôi luôn trong tư
thế sẵn sàng tiếp ứng.
Thật ra, lũ trẻ luôn gọi "Ba" trước tiên,
nhưng những người mẹ chúng tôi luôn biết rằng đó chỉ vì cái
miệng nhỏ bé của chúng chưa thể mím chặt để phát âm được
chữ Mẹ. Trong hai chữ cái này có vô vàn điều để nói.
"Mẹ ơi
. Mẹ" . âm thanh này luôn lảng
vảng trong giấc ngủ của tôi. Con gái Jessica của tôi làm rơi con gấu
nhồi bông; chiếc mền đã tuột ra xa. Tôi suýt vấp ngã trong phòng
của nó. Nhặt con gấu lên, tôi đắp mền lại cho con, chồm người
vào chiếc cũi, hôn con và thì thầm những lời âu yếm. Mắt vẫn
nhắm tôi trở về giường mình. Tôi không cần bật đèn_ Tôi đã
quá thuộc lòng lối đi.
"Mẹ!" . A? vang tiếng gọi này đâm vào tim
tôi ngay sau khi tôi lái xe ra khỏi Trung tâm Chăm Sóc Trẻ Em. Đây là
Trung tâm tốt nhất thành phố. Tất cả những giáo viên ở đây
đều có bằng đại học và có chứng nhận đầy đủ về lòng nhân
ái. Những căn phòng đầy ánh sáng. Có đầy đủ mọi lớp cho mọi
lứa tuổi và nội dung giáo dục đầy hào hứng. Thế nhưng, khi tôi
bước ra khỏi nơi này, có cái gì đó trong tim tôi thét lên, rền
rĩ.
Một lần khi ở văn phòng, tôi gọi điện, cứ ngỡ
rằng sẽ nghe tiếng con tôi thét lên ở bên kia đầu dây. "Ổ,
Jessica ngừng khóc ngay khi bà vừa rời khỏi". Cô giáo của
Jessica khẳng định với tôi như thế.
"Mẹ" theo định nghĩa trong tự điển là
"người nữ sinh thành". Nhưng, thông qua những đứa trẻ của
tôi_ đầu tiên là Jessica, và kế đến là Sarah được sinh ra sau đó
bốn năm_ từ "mẹ" có vô vàn ý nghĩa.
"Lúc bốn tuổi, khi Sarah khóc lên. "Meeeeeẹ
!" Tôi biết rằng nó vừa bị đứt nút hay kẹt dây khóa kéo.
Jessica, bảy tuổi, thét lên "Mẹeeeee" với cái
giọng bắt đền. Tôi biết nó đã không tìm được một chiếc vớ
còn lại. Giọng nói của nó cũng thay đổi khi nó lớn hơn. Nó tập
nói kiểu cách và nhẹ nhàng hơn: "Mẹ vui lòng ủi giúp con chiếc
áo dài vàng nhé?"
Sarah, 13 tuổi, đôi lúc gắt gỏng khi gọi "mẹ".
Một buổi sáng, khi nó đã trễ giờ học, "Mẹ!" có nghĩa là
"con thất vọng vì cái bộ đồ mới này quá. Con không tin rằng
con có thể mặc mớ giẻ này."
Jessica, ở cái tuổi bắt đầu lái xe đi học, vẫn còn
gọi "Mẹeeeee" khi quần áo bị bẩn, nhầu nát hoặc khi chán
nản_ Chỉ đến bây giờ từ "Mẹ" mới được hiểu là
:"Mẹ cho con mượn áo khoác mới của mẹ nhé"
"Mẹ ơi?" Sarah đã gần 17 tuổi và hiếm khi gõ
cửa phòng tôi vào buổi sáng nữa. Tuy nhiên tôi nhận ra sự yếu
ớt trong giọng của nó.
"Con muốn mẹ đánh máy giúp con hả?" Tôi hỏi
nó, mắt mờ vì ngái ngủ
Sarah gật đầu, rồi òa lên khóc. "John bực bội
với con, con không hiểu tại sao nữa. Anh ấy không chịu nói chuyện
với con
"
Tôi vòng tay ôm nó. Tôi pha trà, đưa cho nó hộp
khăn giấy và chờ nó kể chuyện. Trong tôi, một phần nửa muốn che
chở cho con, tuy nhiên một phần biết rằng con mình sẽ mạnh mẽ hơn khi
phải tự tranh đấu.
"Mẹ, con phải làm sao đây mẹ?"
Tiếng hỏi khẩn khoản của con như một mũi tên dày
xéo tim tôi. Tôi ước rằng câu trả lời vẫn còn đơn giản. Tôi
ước ao tôi có thể tìm cho con chiếc vớ, cho con mượn chiếc áo
choàng và vẫn luôn là người hùng của ác con.
Thế nhưng, giờ đây tôi vẫn có những vấn đề của
chính mình. Tôi kiệt sức. Tôi cảm thấy cạn kiệt mọi trách nhiệm
đối với bản thân mình và con cái. Tôi mệt mỏi vì phải làm một
người lớn. Tôi tâm sự với bạn bè và họ đều thông cảm.
Tôi trao đổi với anh mình và anh đã giải quyết giúp tôi một số
vấn đề. Nhưng tôi còn cần hơn thế nữa.
Vì vậy, tôi nhấc máy bấm những con số quen thuộc mà
tôi đã từng gọi từ trường đại học, từ căn nhà lưu động
của tôi ờ Đức và từ hàng loạt những ngôi nhà xuyên suốt
miền Tây nước Mỹ.
"Allo?" Giọng nói ngập ngừng, lo âu. Một giọng
nói đã từng trải qua nhiều nỗi thăng trầm đến nỗi nghe như gió
thoảng.
"Mẹ hở?" Tôi nói
"Con đấy ư, mọi việc ổn cả chứ?" mẹ tôi
hỏi.
Không hiểu vì sao, đó là tất cả những gì tôi muốn
được nghe.
Dịch từ Readers Digest
Nhị Tường dịch