Tôi
đặt bút bắt đầu viết "Lời Vào Sách" nầy đúng vào lúc 7 giờ sáng ngày 21
tháng 6 năm 1995 sau khi tụng một thời kinh Lăng Nghiêm và tọa thiền tại
Chánh điện.
Trời hôm nay nóng quá, quạt máy
đã được bật lên và tôi bắt đầu châm trà, uống theo kiểu người ta, sau 3
tuần thấm giọng, bắt đầu viết.
Ngoại cảnh rất quan trọng trong
cuộc sống; nên ngày xưa những bậc thâm nho, đạo cốt thường hay tìm đến
chốn non bồng nước nhược để vui với cỏ cây, làm bạn với thiên nhiên, để
cho tâm hồn của mình được thư thả là vậy đó.
Bây giờ, tôi đang ở tại xứ văn
minh vật chất, đối diện với ngựa xe, với cơ giới, muốn tìm một cuộc sống
an tịnh, thật là khó. Bởi vậy mỗi năm tôi cố dành hết mọi thời giờ để làm
sao có được một mùa an cư kiết hạ. Trong 3 tháng đó, tôi trở lại vớ chính
con người của mình và cũng chính trong 3 tháng đó có nhiều thì giờ để tu
học và viết sách nhiều hơn.
Năm 1994 vừa qua, vào mùa thu,
tôi đã có dịp viếng Montréal và có hứa với quý Phật Tử tại đây rằng, sang
năm 1995 tôi sẽ đến đây để an cư trong vòng một tháng. Cũng chính vì lời
hứa ấy mà tôi đã có mặt tại đây và quyển sách nầy được viết ra trong hoàn
cảnh ấy.
Trong những năm trước đây ở
Đức, tôi bắt đầu viết sau những giờ công phu sáng trong mùa an cư và ngay
sau ngày bắt đầu vào hạ rồi, tôi mới bắt đầu viết; nhưng hy vọng ở đây có
nhiều thì giờ, nên sẽ viết được nhiều hơn và sau một tháng ở Canada, trước
khi về lại Đức, tôi sẽ có một quyển sách bản thảo cầm tay mang về. Đây là
tác phẩm thứ 19 của mình. Nếu năm nay Hạnh Tấn dịch xong tác phẩm "Chùa
Viên Giác" của tôi sang tiếng Đức, thế là tác phẩm thứ 20 đã xuất
hiện.
Cuộc sống của con người ngắn
ngủi quá và khổ đau trần lụy lại nhiều; nên phải cố gắng làm sao dùng thật
nhiều thời giờ vào việc tu học cũng như hãy mang tình thương thật nhiều
đến với tất cả mọi người, thì cuộc sống mới có giá trị.
Mới năm rồi, khi đến đây, tôi
còn đi thăm hai ĐạoHữu kỳ cựu của Chùa Quan Âm, mà nay khi đến lại, sau
gần một năm, họ đã không còn nữa. Đó là Cụ Nguyễn Bỉnh Tuyên, Cựu Hội
Trưởng sáng lập Hội Phật Giáo Quan Âm và Đạo Hữu Trần Văn Đức. Hôm đám
tang của Cụ Cựu Hội Trưởng; Thượng Tọa Thích Minh Tâm và tôi vì xa xôi
không đến đươcﻍ nên đã đi một câu đối để tặng Cụ lúc vĩnh biệt ngàn thu.
Đối rằng:
"Sanh mà chi, tử mà chi, tử
sinh đều rõ lối".
"Đời là thế, Đạo là vậy, Đạo
Đời cũng thế thôi."
Đúng là vô thường thật. Ở đời
đâu có gì tồn tại mãi đâu, con người, sự vật, còn đó rồi mất đó, trẻ đó
rồi già đó. Sung sướng đó rồ khổ đau cũng đó. Thánh thiện đó rồi tục lụy
cũng đó
ai biết được, ai hiểu được và ai hành được, mới là việc đáng nói
ở đời sau. Nếu chỉ biết mà không hành, đối với tha nhân và vạn hữu cũng
chẵng có một giá trị gì.
Cũng chính vì những lý do nêu
trên nên tôi đã cố gắng viết, viết để lại cho đời, viết cho mình thổ lộ
được hết tâm tư của mình nơi giấy trắng mực đen và viết cho đời sau biết
rằng, người đi trước đã làm được những gì , vì vậy cho nên viết rất cần
thiết.
Năm nay tôi định viết về một
Vụ Án Một Người Tu, nên đầu đề của quyển sách nầy có tên như thế. Có
thể nhiều người tò mò sẽ tìm đọc. Tại sao tu rồi mà còn có án? Mà người tu
nào như vậy? Đạo nào thế cơ? vân vân và vân vân. Câu chuyện ở đây cũng có
thể là có thật mà cũng có thể là giả tưởng. Vì đã gọi là tiểu thuyết thì
không có gì để tin chắc là 100% được. Tuy nhiên nếu có những nhân vật và
hoàn cảnh trong cuộc sống của ai đó, giống như những gì tôi đem ra viết
trong quyển sách nầy, đó chẳng qua là sự trùng hợp và hoàn toàn không có
chủ ý.
Khi chọn lựa đề tài và sắp đặt
câu chuyện, tôi mong rằng sẽ đi sâu từng chi tiết một, để câu chuyện hữu
lý hơn; nhưng trước khi đi Canada lần nầy đã cung đón Đức Đạt Lai Ma về
Chùa Viên Giác, nơi tôi đang trụ trì; nên có lẽ Chương đầu của quyển sách
nầy, chỉ nói về bậc Thánh nhân ấy, không liên quan trực tiếp đến câu
chuyện của quyển sách. Vì con người ấy cũng là một người tu; nhưng người
tu ấy thế giới phải kính phục, nhân loại phải tung hô. Còn câu chuyện của
tôi sắp viết cho qúy vị đọc, cũng một nhà tu; nhưng câu hỏi còn nằm trong
vòng nghi vấn.
Vậy mong rằng, qúy vị đọc sách
nầy hãy hiểu ý, quên lời, ấy mới đúng là dụng tâm của Tác giả muốn gởi gắm
đến quý vị độc giả xa gần. Mong lắm thay.
Thích Như
Điển.