Nhìn thấy con chó mực đang nằm khoanh
ngủ, vừa ngủ vừa ngáy, Trâu huơ chân huých cho một cái. Chó mở
mắt, ngáp dài, hỏi: - Cái gì?
- Mày sướng hơn tao.
Chó ngơ ngác không hiểu. Nhìn bộ mặt mgốc ngếch của
Chó, Trâu cười sằng sặc.
- Tao đang suy nghĩ về cảnh khổ của tao, cả ngày kéo
cày. Còn mày thì nằm khoanh mà ngủ.
- Lầm to. Lầm to. Chó cười khẩy. Ngủ ngày là vì
phải thức suốt đêm coi nhà. Sục sạo đầu dưới, rược sủa đầu
trên.. mà đâu phải chỉ coi nhà, còn coi cả khu vườn rộng cho chủ.
Bữa ăn hả? Chỉ toàn xương, xương nhá hết nổi, họ mới ném cho.
Con của chủ nhà nghịch ngợm, kéo đuôi, cưỡi lưng, mình gừ một
tiếng phản đối thì chủ nhà nạt nộ, đánh đá. Tội thân mình,
nói năng đâu có được, trời ban cho chỉ độc có tiếng
"gừ". Ngoài thiếng sủa.
- Ừ, coi bộ mày cũng khổ. Trâu chép miệng.
- Chỉ cái việc sủa, sủa sao cho đúng cũng không dễ.
Gặp người mà chủ nhà khinh thì sủa ít cũng không được. Gặp
người mà chủ nhà trọng thì sủa nhiều không cho. Trong việc bảo
tồn nòi giống của mình cũng có cái khổ. Loài người thậm chí ích
kỷ, xin chó con để nuôi thì toàn xin chó đực, chó cái không ai
chịu rước. Mà không có chó cái thì ai đẻ ra chó đực cho chúng
nó xin nữa không biết.
- Thôi được, tao thấy mày khổ rồi. Khỏi cần nói
nữa.
Nhưng chó như được khơi lòng tâm sự, không chịu
ngừng.
- Thêm cái nạn "mộc tồn". Nuôi thấy mập mập
là rủ nhau năm bảy tên bợm nhậu, góp riềng góp sả mà "hạ
cờ tây".
- Thôi đủ. Thôi đủ. Trâu la to Để hỏi
coi thằng Ngựa kia. Ngó bộ nó phong lưu mã thượng.
Sau khi nghe Trâu trình bày lý do, Ngựa nhìn Trâu, khẽ
lắc đầu, vẻ thương hại : - Hồi nãy mình nghe cụ Trâu dùng danh từ
"mã thượng" . Chà, chữ nho gì mà thông thái vậy cụ ?
Thằng kî sĩ nó mới phong lưu mã thượng chớ mình thì thượng chỗ
nào . Nó ngồi trên lưng mình, thúc gót giày vào hông mình, giật
cương cứa hàm mình bắt mình chạy hụt hơi, chạy sùi bọt mép. Vậy
không khổ hả ? Vậy là sướng hả ?
Trâu lý nhí : - Mình thấy cậu đẹp mã, có nệm thêu
hoa trải trên lưng, có yên da bóng loáng khuy đồng, có lục lạc reo
rủng rẻng.
- Thế cậu có thấy những hồi mình phải kéo xe, mình
phải thồ lúa, mình phải chở gỗ không ? Nhẹ nhàng lắm chắc ? Hễ
hở việc này, con người nó bắt qua việc khác, có bao giờ để
yên ? Cái máy bằng sắt thép còn chịu không thấu, nó bắt chạy
suốt hăm bốn trên hăm bốn.
- Bù lại cậu được tạc thành tượng, tượng đồng
uy nghi, tượng đá lẫm liệt, tượng những vị anh hùng ngồi trên
lưng ngựa.
- Đừng thấy mà ham. Xông lên đột phá, con người
tranh đoạt quyền lợi với nhau chớ Ngựa có dính líu gì vào đó ?
Vậy mà Ngựa phải trải qua biết bao gian lao nhọc nhằn, biết bao nguy
hiểm, phơi xác sa trường. So lại thử đi, Ngựa khổ hay Trâu khổ,
hay Chó khổ ?
- Chà
chà
Trâu lý nhí.
Chó thì lanh miệng hơn, biết bắt chước người, biết
nói nịnh : - Dạ em thấy anh khổ hơn em.
Giã từ Ngựa và Chó, Trâu bước lững thững
vừa ngẫm nghĩ. Hỏi hai đứùa thì cả hai đều than
khổ. Mình nữa là ba. Tại sao vậy cà ? Tại
? Tại
?
Đang trầm ngâm suy nghĩ, chợt có một con Chìa vôi vụt
hót lên sát tai làm Trâu giật mình. Con chim đang đậu ở một cành
mù-u mọc chìa ra đường. Nhìn con Chìa vôi, trí thông minh của Trâu
chợt lóe.
- Này chị Chìa vôi, như Chó, Ngựa, và tôi đều khổ
là do chúng tôi có tới bốn chân và chân đi giậm đất. Chị có
hai cánh bay thì chắc là chị không khổ.
Chìa vôi liến thoắng trả lời liền : - Ờ mình không
có khổ. Mình có hai vạch trắng dọc theo cái đuôi đây này. Đẹp
không ? Ủûa, mà "khổ" là cái gì vậy ?
Trâu bật cười không giữ được.
- Khổ nghĩa là
mình đói, mình khát, mình kéo cày
nặng nhọc
mình bị chủ đánh, mình nằm chuồng dột
Chìa vôi gật gật đầu : - À, vậy là hiểu rồi. Mình
có đói. Mấy bữa trời mưa dầm, mưa thúi đất, mưa suốt ngày
đêm, mình nằm trong ổ đói phờ râu, đói mờ con mắt, đói muốn
mửa mật xanh mật vàng. Mình không có nằm chuồng dột, chỉ cái ổ
của mình mưa to nước xối vô như thác đổ, ướt lóp ngóp lạnh
run. Cha lũ nhỏ chết năm ngoái cũng vì bị mưa ướt, sưng phổi cấp
tính, điều trị không kịp.
Trâu gật gật đầu, nói chậm rải : - Vậy là cũng
có
khổ
Chìa vôi vội cướp lời liền : - Khổ rõ ràng đi
chớ. Đang đứng cất tiếng hát cho vui, thằng Người ta lén núp trong
bụi, gài một hòn đá vào cái ná cao su, gài một mũi tên lên
giây cung, nhắm nhía, rồi thả tay, vậy là mình ngã nhào chết không
kịp kêu. Khổ rõ ràng đi chớ, khổ nhất trần gian. Bà má mình năm
xưa chết cũng vì mũi tên hòn đạn.
Đồng ý là Chìa vôi nó cũng khổ, nhưng Trâu không
tin hết những điều nó nói xoen xoét. Cái gì mà chết nước, gia
đình nó cũng có góp phần, mà chết đạn cũng có.
Trên đường về, Trâu tạt lại cái mương con uống
nước. Trí óc suy nghĩ đâu đâu. Trâu hụt chân đánh "ùm"
một tiếng, nước văng tung tóe. May không lộn nhào, hú hồn. Một con
cá rô suýt bị giậm, thoát chết, miệng the thé : - Đi cái kiểu gì ?
Con mắt để đâu ? Chút xíu nữa. Đương rình con Nhện nước, sửa
soạn búng tới chụp thì gặp trúng đồ cô hồn. Mình đói mấy bữa
bay đây. Đồ đui.
- Xin chị bỏ lỗi. Con mắt tôi bị vảy cá
Chết chết ! Trâu thầm nghĩ Lại kêu nhằm
tên tộc của nó : Cá ! Nó thưởng mình muốn nói xỏ xiên.
-
Dạ, xin chị bỏ lỗi. Mà sao chị bị bỏ đói vậy
?
- Thằng Người ta nó chận mương, đắp bờ, tát
nước để bắt tụi tao, không thấy sao ? Bà con họ hàng tao chết vô
số kể. May tao nhỏ người núp trong bụi lác, tu6I nó không thấy.
Thoát chết. Ba ngày cứ núp trong bụi lác, đâu có dám mò ra kiếm
mồi.
- Ổ, khổ thân cho chị.
- Lũ nó đang kho, đang nướng, đang chiên, đang um, đang
nấu canh chua bà con tao.
- Ờ, cả họ hàng chị đang khổ, còn lũ Người thì
đang sướng.
- Tụi tao khổ đủ cách. Chúng nó móc mồi ngồi câu,
chúng nó câu cắm khỏi mất công ngồi, chúng nó đánh lưới,
chúng nó thả lờ, chúng nó ụp nơm, chúng nó đứng nhá, chúng
nó thả chà, chúng nó thuốc bằng nhựa cây độc, chúng nó ném
thuốc nổ, chúng nó đâm bằng cây lao
ôi chao, kể sao cho hết.
Trâu chép miệng : - Đích thực là khổ. Khổ còn cãi
vào đâu được. Khổ nhất trần gian.
Buồn bã, Trâu không còn muốn hỏi ai nữa. Cái gì
mà bốn chân đạp đất cũng khổ, hai cánh bay trên trời cũng khổ,
mà có vây lội dưới nước cũng khổ. Rốt cuộc, chỉ có lũ
Người là sướng. Loài nào cũng bị nó ăn hiếp. Trâu lặng lẽ
về chuồng nằm. Bầy muỗi vo ve ào tới đốt, nó cũng không buồn
lấy đuôi xua nữa. Đèn ở nhà trên tắt đã từ lâu. Đêm tối
om. Ôâng chủ bà chủ chắc đã ngủ say. Những người sung sướng
thường dễ ngủ. Tiếng con Mực "khổ" sủa đổng một nơi bờ
rào. Rồi im lặng. Đêm lặng thinh.
Chợt từ nhà trên tiếng ông chủ vang xuống, nghe rõ
mồn một : - Bà làm khổ tôi vừa vừa chớ. Hồi tôi cưới bà,
nhà còn nghèo, bà bắt tôi làm lụng đầu tắt mặt tối. Khi khá
lên, bà mè nheo bắt tôi chạy kiếm cho được cái chức cái
tước. Chức nhỏ, bà bắt chạy cho được chức to. Chữ nghĩa tôi
không mấy hột thì ai chịu giao chức to cho ? Vậy là ngày này qua ngày
khác, năm này qua năm kia bà cứ chê bai, dằn vặt tôi. Họ xa nhà
tôi có thằng buôn lậu ở tù, bà cũng đem tôi ra sỉ vả. Họ mẹ
tôi có con nhỏ chửa hoang, bà cũng xách tôi ra mà dạy luân lý,
đạo đức. Bỏ cái này, chụp cái khác, cả ngày làm việc quần
quật, vậy mà có đêm nào bà cho tôi ngủ được yên đâu ? Con
trâu, con ngựa, kéo cày kéo xe ban ngày, nhưng ban đêm chúng nó
được nằm nghỉ ( nghe nhắc đến tên mình, Trâu giật mình ). Tôi thì
không. Bà hành hạ tôi mỗi giờ. Nói thiệt với bà, con trâu con
ngựa, thậm chí con chó còn sướng hơn tôi.
Nghe ông chủ phân bì với mình, Trâu bỗng bật cười
không giữ được. Cười ngả nghiêng, bò lê ra đất mà cười.
Miệng đang nhai rơm mà cười quá mạnh, một cọng rơm chạy ra lỗ
mũi.
( Trích "Chúng tôi có mặt")