1.Mở Rộng Cõi Lòng
Tất
cả hiện tượng trong vũ trụ đều có những mối tương quan mật
thiết với nhau. Sở dĩ có sự riêng biệt là do sự mê chấp của
từng cá thể, gọi theo danh từ Phật Học là "Chấp Ngã"
Bằng vào "vô ngã", Pháp "đạo Phật" khuyên ta mở
rộng hai tay ôm vũ trụ vào lòng, và đừng bao giờ con người khép
kính tâm tư lại. Hãy sẵn sàng đón lấy nhân đạo và từ bi.
Quên đi những cái "ta" ích kỷ, nhỏ hẹp để được Yêu vũ
trụ rộng lớn. Vì chính cái ta gọi là "ta" nó không hoàn
toàn là một thực thể; thế rồi lại cứ nhận lầm cái "ta giả
tạo" kia là thực, mà không nhận được cái ta chân thực trong
pháp giới bao la, thì chúng sanh tránh sao không làm trái với
"luật tương quan nhân quả" giữa sự vật. Cũng vì thế
mà mọi khổ đau dồn dập bị gây nhiều ác nhân thêm. Thật là
điều đáng tiếc; Nhưng làm thế nào có thể quên đi cái "ta bé
nhỏ" để hòa điệu với cái "ta rộng lớn" của toàn
thể vũ trụ vô biên? Một quan niệm chính xác, theo đạo Phật :
"cái ta" cần phải diệt trừ để nhập vào bản thể chung
cùng rộng lớn mà nó chỉ là một phần tử. Chúng ta là một bộ
phận trong toàn thể nhịp nhàng. Nguyên nhân của đau khổ không phải
vì sống ở trên đời nầy, mà chính là vì một sự nhận thức
nông cạn, lầm lạc của ta đối với đời sống. Chúng ta cần phải
cởi bỏ mọi tư tưởng của một cái "ta" và có vậy ta
mới trực nhận được mọi niềm vui sướng tràn ngập tâm hồn
rộng lớn vô biên. Một hạnh phúc vĩnh cửu chỉ sống mạnh trong một
tâm hồn giải thoát. Và những tâm hồn giải thoát chỉ có thể
thực hiện, một khi cá nhân chịu nhường bước. Thân người
được khỏe mạnh là nhờ ở sự quân bình của "lục phủ ngũ
tạng" Tất cả những gì hiện hữu trong vũ trụ, khi đã được
điều hòa. được quân bình, thì ta có thể nói rằng đó là một
cảnh giới tuyệt đối. Một bản ngã đứng tách riêng ra ngoài vũ
trụ tức là làm cho vũ trụ mất quân bình. Một bộ phận của thân
thể đau, làm mất sự quân bình của toàn thân, mất sự quân bình
thì không có sức khoẻ. Ngộ nhân một cái "ta" riêng biệt,
tức là tạo một ung nhọt trong thân thể vũ trụ. Bởi nhận định
như vậy, nên việc khuyên người Mở Rộng Cõi lòng, nhận toàn thể
là mình, đấy là công việc trước tiên của đạo Phật.
2. Đưa Sinh LinhTới ánh Sáng Chân
Lý
Con
người là hơn cả, vì có thể thực hiện được tất cả sự tốt
đẹp Kinh Hoa Nghiêm -Y vào lời dạy ấy, đạo Phật không những đã
hướng dẩn con người biết nhận chân giá trị mình mà còn giúp cho
sự tìm hiểu nguồn gốc vũ trụ vạn hữu, không ngoài định luật
"Lý Nhân Duyên Sinh".
Tất
cả hiện tượng trong thế gian, dù hữu hình hay vô hình, tâm
hoặc cảnh, đều do nhân duyên nhân quả kết hợp tạo thành, và chỉ
là phản ảnh mê lầm của tâm thức biến hiện. Do đó, Đạo Phật
phủ nhận những thuyết lý cho rằng "Tâm có trước vật"
phái duy tâm, "vật có trước tâm", phái duy vật. Theo đạo
Phật Thì, Tâm và Vật đồng thời cùng xuất hiện một lượt Hể
có tâm là có vật. và ngược lại. Vì Tâm -là tâm -của -vật và
vật - là-vật -của -tâm,ta không thể xé đôi sự vật để nói
;Vật khác vói Tâm, hay Tâm khác vói Vật. Ta hãy dừng lại nơi
đây, và đặt ra những nghi vấn ấy, như chúng ta nói : "Tâm có
trước Vật" thì tâm ấy do đâu mà có? nương vào đâu? và
phát sinh bằng những điều kiện gì? -Còn nói: "Vật có trước
Tâm" lại càng vô lý, Bởi lẽ "Vật [vật chất = matière]
thuộc loại vô tri, như khoáng vật, thực vật, và tâm[tinh thần =
Spirituel]" thuộc tâm linh nên nó phải nương vào vật giới
để tồn tại và phát triển nhưng không hòan toàn lệ thuộc vào
vật chất mà, trái lại, nó có thể điều động chỉ huy tất cả. Ta
hãy lấy một thí dụ để chứng minh cho sự kiện này: Trong viên đá
lửa vốn sẳn có tinh lửa nên khi ta bật thấy lửa phát hiện. Cũng
thế, đạo Phật
Chủ
trương "Lý nhân duyên Sinh", không thiên Tâm không ngã Vật.
Ở đời, chẳng có chi là đơn độc cả, Mặt trời mọc, hoa nơ, chim
ca, tất cả đều ảnh hưởng mật thiết đến sự "sống",
bằng trực tiếp hoặc gián tiếp, đó chẳng qua do Cái Này làm nhân
làm duyên cho Cái Kia để phát sinh Hiện tượng giới Sở dĩ
vạn vật trong vũ trụ có là do các yếu tố nhân duyên nhân quả
nối tiếp nhau, trùng trùng duyên khởi, từ vô thuỷ đến vô chung.
Sự thật là vật gì hiện hưủ Trong cỏi đời cũng "duyên
với nhau cả". Từ nguyên tử nhỏ nhiệm đếncác tinh tú xa xăm,
đều có sự tương quan, liên lạc với nhau. Chính đức Phật đã
dạy như vậy.
Đối
với thực tại, không luận bản thể hay hiện tượng, đức Phật
biết thế nào nói đúng như thế, Ba đòi các đức Phật cũng đều
nói như thế [Như tam thế chư Phật thuyết pháp chi nghi thức, ngã kim,
diệt như thị, thuyết vô phân biệt pháp Kinh Pháp Hoa, phẩm phương
tiện], Chẳng hạn, đức Phật nói: trong vũ trụ có rất nhiều thái
dương hệ [Thế giới] hay trong một bát nước có vô số vi trùng,
thì ngày nay các khoa học gia, chế ra kính viễn vọng [télescope] hay kính
hiển vi điện tử [microscope électronique], người ta biết rằng mỗi tinh
thể là một thế giới, hay trong một bát nước có rất nhiều vi
trùng, Thật quả như lời đức Phật dạy. Ngài còn cho chúng ta biết
thêm rằng: vũ trụ vạn hửu là chuyển biến vô thường, Điều này
khoa học hiện đại cũng đã chứng minh :trong một hạt bụi rất nhỏ
có vô số nguyên tử, quay chung quanh nhau, khác nào những hành tinh
đi vòng quanh mặt trời vậy. Đứng về phương diện "ngưòi"
mà nói thì, Phật là đấng đã thành tựu một nhân cách tối cao,
sau khi thể nhập với toàn thể vũ trụ [sidentifier avic l infini]
Đức Phật chỉ là vị giáo chủ siêu việt có những đặc điểm
siêu diệt hơn các vị giáo chủ khác mà thôi, Thật ra,đức Phật
không kiêu hảnh tự cho mình là "đấng tạo hóa" sinh ra muôn
vật và cha cả muôn loài. Trong kinh Tăng Nhất A Hàm [Anguttara_Nikàya]
có chép câu chuyện: Một hôm, đức Phật trên đường đi hóa đạo
tại Buddhagaya[Béranès] thì gặp một người Bà La Môn chặn lại và
hỏi:
Ngài
có phải là một vị trời?
-Này Bà La
Môn: Ta không phải là một vị trời, Đức Phật đáp.
-Vậy ngài
có phải là quỉ yaksa? Là thần Gandharva?
-Ta không
phải là quỉ Yaksa, không phài là thần Gandharva.
-Ngài có
phải là người không?
-Ta là
người nhưng không phải người thường.
-Vậy Ngài
là gì?
-Này Bà La
Môn: nên biết: Ta chỉ là một đức Phật [Buddha], một đấng
Giác Ngộ,
Thật
là minh bạch. Đức Phật không nhận mình là trời, là quỉ Yaksa, là
Thần Gandharva, mà Ngài chỉ nhận mình là một Đấng Giác Ngộ [Buddha]
Đặc biệt hơn, sau khi giác đạo, đức Phật long trọng tuyên bố với
thế gian: Ta là Phật đã thành. Các người là Phật sẽ thành [Kinh
Phạm Võng] Tất cả đều có Phật tính, nếu chúng sanh biết y theo
giáo lý cửa đức Phật để tiến tu nhất định cũng sẽ thành Phật
và như vậy, cho ta thấy, giá trị tinh thần nhân bản toàn diện của
đạo Phật là, trình bày sự thật về những mối tương quan giữa
sự vật "hiện hưũ" trong cuộc đời, để giúp con người
có được chính kiến [hiểu biết chân chánh] hòng tạo lập cuộc
sống mình và chuyển đổi hoàn cảnhchung quanh: để ánh sáng đạo
mãi mãi ngời sáng làm đuốc soi đường cho những ai còn lầm Lạc,
bỡ ngỡ chưa biết đến. Đạo Phật quả là một "Đạo đã
xây dựng trên căn bản của" "Từ Bi" và "Trí
Tuệ", là Nguồn Sống Cho Hết thảy.
3. Xây Dựng Một Xã Hội Người
Văn Minh Giác Ngộ Và Giải Thoát
Đạo
Phật là Nguồn Sống ở đời, và khi ta đã nhận chân được
"lẽ sống áy và thực hành theo thì đấy, có thể nói, đạo
Phật là căn bản tinh thần của một xã hội người văn minh, Giác
Ngộ và Giải Thoát. Vẫn biết; nói suông chưa đủ, còn phải làm.
Nhưng sự làm phần lớn do nơi con người quyết định. Mọi vấn đề
đều do con người sáng tạo. Ngay cả đến ý niện về một Thượng
Đế siêu hình cũng là do trí tưởng tượng của con người sáng
tạo, mà có.Con người là chủ động hết thảy mà chìa khóa mở
cửa ngõ Niết Bàn [Nirvàna] vẫn sẳn có nơi con người. Bởi thế
đạo Phật luôn luôn lấy việc Giáo Dục Con Người Toàn Diện làm
bổn phận chính cần làm và phải làm trong mọi thời đại, không
phân màu da, tiếng nói chủng tộc.
Nhưng
trên nguyên tắc xây dựng một xã hội Người Văn Minh, Giác Ngộ
và Giải
Thoát,
ta cần phải thực thi những nguyên tắc nào?
-Về
Phương Diện Luân Lý :- Giá trị đích thực của Nền luân lýchân
chính và sự hiểu biếtvà tôn trọng phẩm giá, nhân cách của tha
nhân cũng như tự thể.
Luân
lý là một quán lệ, một thói cư xử theo lẽ phải. Mà lẽ phải
là phần cốt yếu của đạo làm người. Hãy tỏ ra mình có
đức hạnh, can đảm và hết lòng. Cố gắng thương yêu mọi loài. Con
người chỉ xứng với danh nghĩa của nó chừng nào làm chủ đươc
ý nghĩ, lời nói và hành động mình cả về nội giới và ngoại
giới là một công trình to lớn, nhưng điều đáng ca ngợi hơn hết
vẩn là sự điều ngự được chính mình. Do đó, về phương diện
luân lý, đạo Phật đặt trọng tâm vào sự "Thiện Ác"
vào "Tội Phúc Báo Ứng Phân Minh" và vào luật "Nhân
Qua"û, vì biết rằng: Làm lành đuợc sung sướng. Làm ác chịu
khổ sở. Nhân nào quả ấy. Hành động của chúng ta hiện nay ra sao
thì kết quả trong ngày mai cũng lạy y như thế. Một hành động tốt
hoặc xấu của cá nhân sẽ có ảnh hưởng đến toàn thể không ít.
Người có đạo đức luân lý là một con người hoàn toàn sung
sướng nhất trên đời, khác nào như bông hoa nở đẹp, làm thơm
cho cuộc thế. Pascal nói:"Luân Lý là cuốn sách tốt nhất của ta.
Một cuốn sách mà ta cần phải tra cứu luôn. Luân lý rất cần cho
xã hội con người. Sự sụp đổ về mặt luân lý sẽ là một tai
họa lớn cho con người và cuộc đời".
Với
nhận định trên và dựa vào thực tại, đạo Phật luôn luôn khuyên
con người thực hành hạnh Từ, Bi, Hỷ, Xả, để làm đẹp cho chính
con người và cho cuộc sống. Phẩm hạnh nào, tương lai ấy.
-Về
khả năng Tri Thức :- Sự hiểu biết của con người là hơn các
loài hửu tình khác. Trí tuệ con người quả là vầng hào quang làm
sáng đẹp cho cuộc đời. Đạo Phật không chỉ thừa nhận khả năng
trí thức con người mà còn vạch ra những phương thức để giúp con
người biết cách sử dụng tài năng mình trong công cuộc tìm hiểu
chân lý. Đối với cảnh vật hiện hửu như trực tiếp với ban
ngày thì ta biết sáng, ban đêm biết tối. Đó là lối nhận thức
thông thường. Đối với các pháp thuộc hệ siêu nhiên, đạo Phật
quả là ánh sáng mặt trời chiếu soi vào khu rừng âm u tào tạp
của nhiên giới, tâm giới và siêu việt gíới. Tuy nhiên, có
điều ta nên nhớ: Kinh điển đạo Phật chỉ là ngón tay chỉ mặt
trăng [chân lý], là chiếc bè đưa người qua sông mê,tới bề
giác; chứ kinh điển không là chân lý. Dó đó đạo Phật khuyên
con người nên lấy lý trí tìm hiểu, phán đoán sự vật mà không
nên áp dụng tình cảm trong việc tìm hiểu, phán đoán sự vật một
cách vội vã, sai lầm. Câu chuyện đức Phật giáo hóa những
người Kâlâmâ,khi những người nầy mang tâm trạng phân vân bối
rối trước một ngã ba "chân lý", được ghi lại trong tập
Anguttara Nikàya, đã nói lên cái tinh thần của Đạo như Thật [đạo
Phật]: "Đừng tin tưởng một điều gì vì phong văn. Đừng tin
tưởng điều gì vì cớ được nhiều người nói đi nhắc lại.
Đừng tin tưởng điều gì dù là bút tích của thánh nhân. Đừng
tin tưởng điều gìdù thói quen từ lâu khiến ta nhận là điều áy
đúng. Đừng tin tưởng điều gì do ta tưởng tượng ra lại nghĩ
rằng một vị tối linh đã khai thị cho ta. Đừng tin tưởng bất cứ
một điều gì chỉ vin vào uy tín của các thầy dạy các người. Nhưng
chỉ tin tưởng cái gì mà chính các người đã từng trải, kinh
nghiệm và nhận là đúng, có lợi cho mình và cho kẻ khác, chỉ có
cái đó mới là đích tối hậu thăng hoa cho con người và cuộc
đời. Các người hãy lấy đó làm chỉ chuẩn". Đó là lời
dạy chí tình mà đức Phật đã thân tặng con người trong cỏi đời
này, Trí thức con người cao viễn chừng nào thì cuộc sống con
người càng văn minh, tiến bộ chừng ấy. Thật vậy, dù là vật vô
giá trị nhưng khi trí thức con người để ý tới thì nó cũng trở
nên có giá trị, và ngược lại. Trí tuệ con người quyết định
cuộc sống con người
-Về
Giá Trị Thực Hành :- Bằng vào sự thật và phương pháp mà
đức Phật đã chứng ngộ và thực hành rồi lấy đó làm tiêu
chuẩn cho mọi sinh hoạt trần giới, đạo Phật khuyên con ngườithực
hành hai đặc điểm :
1.Vì
lòng thương yêu rộng lớn, nguyện cứu khổ hết thảy chúng sanh
-Lòng Từ Bi. 2.Thức nhận, mọi sự vật hiện hửu cuộc đời là
biến đổi vô thường và "chúng có những Tính, Tướng,
Thể, Dụng khác nhau: nhưng điều bình đẳng trong cùng một Phật
tính
-Trí Sáng Suốt.
Với
nhận thức ấy, đạo Phật quả đã đề cao giá trị con người lên
tột đỉnh cao sang, đó là giá trị bình đẳng giữa Phật và chúng
sanh - một sự bình đẳng triệt để và cứu cánh là, tất cả chúng
sanh đều có Phật tính và sẽ thành Phật trong mai sau, nếu chúng sanh
biết giác ngộ. Đạo Phật đã đặt con người vào thế chủ động,
để tự cứu và cứu người, cứu đời, một cuộc dấn thân có
ý nghĩa.
Giáo
lý đạo Phật dạy cho con người nhận rõ thực chất của mỗi công
việc làm mà thí dụ dưới đây là một bằng chứng. Hai người
cùng thi hành một việc nghĩa, một người chỉ biết làm với bổn
phận và hết lòng: người kia, trái lại họ làm là cốt để thoả
mãn lòng ham danh, vụ lợi. Tuy là cùng một việc mà hai ý nghĩa
khác nhau. Ta hãy hy sinh thân thể mình cho những lý tưởng cao
thượng, những hành động chân chánh chính và những sự nghiệp
lớn lao. Chỉ khi nào người ta thực hành theo tiếng gọi của lương
tâm, của lòng thương yêu thương và trí sáng suốt mới thật là
thể hiện tinh thần Từ Bì, Trí tuệ của đạo Như Phật. Cho nên, mọi
giá trị thực hành trong đạo Phật là, nhằm mục đích Chân hóa
[tôn trọng sự thật:Lẽ phải]; Thiệt hóa [con người theo, đạo Phật
là luôn luôn đổi mới tâm hồn và cải tạo hoàn cảnh, nếp sống
mình và làm hiển lộ sự trong ánh sáng trong mội ý nghĩ lời nói,
việc làm, biết hướng về nẻo Thiện: đó là con đường dẩn
đến chính đạo]; Mỹ hóa [để làm đẹp cho chính tự thân và cho
cuộc sống]. Do đó, nhiệm vụ trước tiên và sau cùng của đạo
Phật là xây dựng cỏi Niết Bàn hạnh phúc trên trần thế. Vậy
Niết Bàn là gì? -Niết Bàn [Phạm ngữ :Nirvàna] là một trạng thái
tâm linh hoàn toàn tĩnh [trong sáng ], biểu thị sự an vui, tự tại,
giải thoát và chỉ thể hiện sau khi con người đã trừ diệt hết Tham
mọi tham ham muốn bất chính [Sân oán hờn, giận dữ, ganh ghét, si mê
chấp ngã tướng, pháp tướng.] Niết Bàn là lý tưởng cao đẹp
nhất của chúng sanh. Nó không phải ở ngoài thực tại cuộc đời
này. Nói cách khác, Niết Bàn chỉ là trạng thái tâm hồn của con
người, một khi đã hoàn toàn giác ngộ, thoát khởi những mê
muội, đau khổ, không còn bị ràng buộc bởi phiền não nhiễm
uế, đồng thời thể nhập với toàn thể vũ trụ không gian vô
biên... Thời gian vô tận..., và vượt ra ngoài cảnh sinh diệt tương
đối. Đó là đứng về phương diện nhập thế hóa đạo thì, đạo
Phật đề ra các pháp môn thông dụng như : "Tứ Nhiếp Pháp"
"Lục hòa" là những pháp môn thiết yếu nhằm xây
dựng
-Một
đời sống kiểu mẩu: PHẬT.
-Một
gia đình kiểu mẫu: TĂNG
-Một
xã hội kiểu mẩu: NHÂN BẢN
-Một
nhân loại kiểu mẩu: TỊNH ĐỘ
-Một
lý tưởng tối cao: PHẬT ĐÀ
Trên
bước đường dẫn đến lý tưởng: Phật, con người, nếu muốn
thành công viên mãn, cần phải học, hiểu và tin giáo lýdo đức
Phật đã thực chứng giác ngộ Thuyết giải rồi nương theo đó, để
làm tiêu diệt lần những bản ngã nhỏ bé, ích kỷ, để phát hiện
những tình thương cao rộng và để vui sống với hoàn cảnh chung quanh
"Chẳng có hạnh phúc nào có thể so sánh được với sự yên
tỉnh tĩnh của tẩm trí [Digha-Nikàya]". Thật vậy, hạnh phúc và
văn minh nói chung, có thể nói như phát xuất từ trái tim trong khối
óc sáng nơi mỗi con ngơời chúng ta. Khi con người đã biết thương
yêu, bao bọc và giúp đỡ lãn nhau thì công cuộc Xây Dựng Một Xã
Hội Người Văn Minh, Giác Ngộ và Giải Thoát sẽ không còn xa vời
nữa. Nếu mọi người biết áp dụng đạo Phật trong cuộc sống hằng
ngày, thiết tưởng Cảnh Niết Bàn Chân Hạnh Phúc sé hiện ra ở
ngay thế giới này, chứ chẳng cần phải tìm ở một nơi nào xa lạ?
Ngoài đạo Phật, chúng ta tìm đâu có những kết quả tốt đẹp ấy.
-Đạo Phật, NGUỔN SỐNG VÔ TẬN.
Đạo
Phật tượng trưng cho lý tưởng sống cao siêu và rất thực tiễn
của con người. Nói tắt, nguồn giáo lý ấy bao gồm trong một chữ
"Pháp ",Chữ này có nghĩa là "vạn sự vạn vật [tức
Nhất thiết Pháp]". Và, đó đấy mà, mọi lý luận, mọi quan
niệm về Lẽ Sống, Cách sống, Lối sống và Mọi sự sống trên
đòi, đậo Phật đều trình bày một cách chính xác, từ đại thể
tơí chi tiết của từng sự vật, hiện tượng -"Pháp Nhĩ Như Thị
", muôn vạn sự vật bản lai là như thế đó, Cũng như nói rằng
đạo tức là đời, vì đạo cần phải gắn kết với cuộc đời
để tòn tại và triển khai. Hay nói cách khác,đạo Phật là Nguồn
Sống Của Mọi Sự Sống. Ta có thể hình dung "đạo" qua
những từ ngữ, như "Thường [chân thường, vĩnh viễn]";
Lạc "[an vui, giải thoát]"; Ngã "[tự chủ, tự do, tự
tại]"; "Tịnh [Trong sạch, sáng suốt, hoàn toàn]": hoặc như
ánh đạo vàng rực rở, như bông Sen nở giữa đầm mà hương thơm
thì tỏa khắp mọi nơi. Giáo lý đạo Phật là dạy cho con
người.biết sống đúng tinh thần "từ bi,vị tha"để làm đẹp
cho chính mình và cho cuộc đời. Điều này lịch sử đã chứng minh.
Đạo Phật, không phải "cố cựu" cũng không phải "cách
tân" mà chỉ là những phương thuốc điều trị mọi tâm bệnh,
thân bệnh của con người, chúng sanh, nghĩa là, tuỳ trình độ,
căn cơ mà hóa độ. Bất cứ làm công việc gì hễ có lợi cho
mình, cho người, đấy là đạo Phật. Với tinh thần tích cực ấy,
đạo Phật không phải là phản tiến hóa, đi ngược trào lưu, làm
hèn yếu con người như một số người đã nhìn đạo Phật dưới
nhiều danh phản hóa sai lầm, bỏ ngoài cả thời đại suy đồi và
phái tiêu cực. Không Bằng vào tuệ giác, đạo Phật đã nhìn đời
một cách toàn triệt, nên quan niệm của đạo Phật có hai điều :
Đức
Phật là cầm đuốc dẩn đường, là bậc đạo sư muôn thuở.
Giáo
lý đạo Phật là dạy cho con người quán đạt chân lý để tự
thân giải thoát khổ đau, mê tối.
Nói
tóm lại, đạo Phật có đủ phương thức giải thoát cho con người,
chúng sinh, hết mọi mê tối, khổ đau, và cuộc sống an vui. tự tại
-Một đạo ton trọng lý trí của người và quyền sống của hết
thảy. Dó đấy, đạo Phật truyền bá tới đâu cũng được quần
chúng hoan nghênh, tin tưởng và phụng sự, khác nào như vần thái
dương chiếu tự trên cao, không một nơi nào lại không có ánh
sáng.
Đạo
Phật là chân lý.Vì "đạo Phật là tất cả" -vô cùng thu
về một điểm = Phật [chân lý]. Tất cả là đạo Phật -một điểm
tỏa rộng khắp pháp giới bao la = Giáo [Phương pháp đạt tới chân
lý]. Đấy là Tinh Hoa trong tòan bộ giáo lý đạo Phật.
Xin
thân tặng những ai muốn tìm hiểu ĐẠO PHẬT LÀ GÌ?
Source: Phật học tinh hoa, một tổng hợp giáo lý,
viện triết lý Việt Nam và triết học thế giới, California xuất bản
năm 1999-08-25.
Địa
chỉ liên lạc với tác giả: (xin xem tiểu sử của tác giả ở Trang
Danh Nhân Phật Giáo VN trên Cùng Trang Web này)