Tiếng Việt

                  Trang nhà Quảng Đức

Tiếng Anh

qd.Äpg (8936 bytes)

Diễn Đàn Đối Thoại


...... ... .

 

 

Lửa trong Phật Thất! Lửa trong Phật thất!!!

Bảo Quốc Kiếm

--o0o--

   

( Vâng lời chỉ giáo của Chư Tôn Giáo phẩm, tôi sửa lại một số từ ngữ) 

Những tiếng kêu gào dữ dội, những ngọn lửa hừng hực cháy, những đoàn người hoảng hốt tán loạn chạy tứ tung mọi phía, đã đánh thức tôi dậy từ trong giấc ngũ chập chờn trên chiếc ghế nhỏ.  Mãi suy tư về "Phong trào Phật thất" của một người tự xưng là cư sĩ Tịnh Hải, đã làm tâm tư tôi đau nhói khôn lường.  Nói với ai đây? Làm thế nào cho người Việt của mình hiểu được những hiểm nạn này.  Tôi ngậm ngùi nhớ lại câu thơ: "Nỗi niềm biết tỏ cùng ai.  Thiếp trong cánh cửa, chàng ngoài chân mây".  Phải, chàng đang say sưa với mộng đời trăng gió, đang được người ta điểm phấn tô son.  Trước mắt chàng là vòm trời cao rộng đầy hoa lá thơm tho, cây trái ngọt bùi.  Những tiếng nhạc của thiên thần danh vọng.  Những lâu đài tráng lệ nguy nga đầy hương thơm tình ái, những châu báu ngọc ngà, những mơn trớn của bình minh trên bể cả, những hoàng hôn bên xóm núi thần tiên.  Tất cả đó đủ để đưa hồn chàng vào một cuộc đời và một cuộc tình lãng mạn.  Chàng đang mê man trong làn khói hương của những bàn tay phù thủy.  Chàng đâu còn biết đến những điêu tàn đổ nát đang hiện hửu dưới chân mình.  Chàng đâu còn đủ sức để thấy được những hấm hố, chông gai, cạm bẫy đang chực chờ phía trước.  Nghĩ thân phận mình như một cô phụ  ngóng trông.  Những giọt nước mắt không thể chảy xuống, mà trước mắt tôi cả một trời máu lệ đau thương.

            Hướng hồn về nơi quê cha đất tổ mà nghe một nổi hờn đau của một người vong quốc, mà nghe tiếng khóc của 80 triệu đồng bào thân thương đang quằn quại dưới khung trời "xã hội chủ nghĩa".  Tôi bỗng nhớ lại hai câu thơ mà tôi đã ghi vội xuống trên mặt đất trong một trại tù:  "Mờ xa ngọn núi khoe vàng.  Non sôn những nét huy hoàng đìu hiu."

            Thật là vô nghĩa lý! Thật sự vô nghĩa lý!

Nhưng không phải lời thơ vô nghĩa lý, mà chính cái xã hội chủ nghĩa mới thật là vô nghĩa lý!!!

Sự huy hoàng chỉ có trên đôi môi và trên đời sống của những con người chiến thắng.  Còn dân đen thì bị bắt buộc bồng bế nhau lên vùng "Kinh tế mới".  Cái kinh tế mới xã hội chủ nghĩa Việt Nam! Không một túp liều, không một giếng nước, không một mãnh đất trống để cắm dùi.  Chỉ toàn là cây cối um tùm, cỏ gai dày đặc...Nhìn đoàn người đang đi, mặt mũi tắm đầy mồ hôi và nước mắt.  Đôi chân không một đôi dép mà phải từng bước đi dập dồn trên sỏi đá, chông gai! Ôi cái thiên đường quái lạ, ghê tởm!

            Sau gần 30 năm chúng vẩn say mùi chiến thắng, đã và đang thực hiện một xã hội chủ nghĩa tự do quái đản:  Đãng và cán bộ tự do nói,dăn tự do chấp hành.  Cán bộ tự do hốt, dân tự do dâng hiến.  Toà án Đãng tự do kết án.dân tự do vào tù.  Tôn giáo Tự do tiêu diệt...

            Là người dân Việt, là một Phật tử, ai lại khỏi ngậm ngùi, xót xa, tủi nhục khi đọc lại bản Bình Ngô đại cáo:

            "Vì họ Hồ chính sự phiền hà, để trong nước nhân dân oán bạn.  Quân cuồng Minh đã thừa cơ tứ ngược, bọn gian tà còn bán nước cầu vinh.  Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn, vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ.  Chước dối đủ trăm ngàn khóe, ác chứa ngót hai mươi năm.  Bại nhân nghĩa nát cả càn khôn, nặng khóa liễm vét không trơn sạch.  Nào lên rừng đào mỏ, nào xuống biển mò châu.  Nào hố bẩy hươu nai ,nào lưới mò chim chả.  Tàn hại cả côn trùng thảo mộc, nheo nhóc thay quan quả liên diên.  Kẻ há miệng, đứa nhăn răng, máu mũ bấy no nên chưa chán.  Nay xây nhà ,mai đắp đất, tay chân nào phục dịch cho vừa.  Nặng nề những nỗi phu phen, bắt bớ mất cả nghề canh cửi.  Độc ác thay, trúc rừng không ghi hết tội, dơ bẩn thay, nước bể không rửa sạch mùi...

            Nhưng rồi nhờ tinh thần dân tộc, nhờ hồn thiêng sông núi, nhờ tấm lòng hi sinh cao cả mà:  "Vẩy vùng một mảnh nhung y, nên công đại định.  Phẳng lặng bốn bề thái vũ, mỡ hội vĩnh thanh".

            Thế mà giờ đây ,thế kỷ 21, Cộng đồ không những hành hạ đồng bào, mà còn đem đất dâng cho bọn giặc thù phương Bắc!

            Thế mà giờ đây sĩ khí bị vùi chôn,  Anh hùng vắng mặt.  Đau lòng nhớ lại câu:  "Sĩ khí rụt rè gà thấy caó, văn chương liều lĩnh bám ăn xôi".  Khi nhìn một vị tướng đã một thời oanh liệt nơi trận mạc, giờ lại quì gối trước một thằng nhóc con để được xoa đầu khen thưởng.  Lại ngao ngán thay cho những ngòi bút truy niệm độc tài, ngợi khen xâm lược!  Ôi! Sân khấu cuộc đời sao mà nhiều trò đảo điên lắm thế !!!

            Đã đau cho vận nước, lại xót nổi đạo suỵ  Nhưng tài đức vốn nghèo nàn , khả năng kém cỏi, làm sao gánh nổi trọng trách cho đời.  Do vậy, chỉ đem một chút lòng thành, một chút suy tư để chia xẻ cùng đồng bào, đồng đạo. Ước mong sao kẻ hiền tài ra sức đánh bại thù chung.  Có thể rằng ở khắp nơi đã có người lên tiếng, nhưng ngại vì chưa thấy, nên cũng đem chút ngu ý trình bày.

            Ai cũng biết rằng, hoà mình trong cuộc đấu tranh chung cho dân tộc, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất (GHPGVNTN) đang kiên trì trong sứ mạng của mình:

            "Lập trường giáo hội PGVNTN chúng tôi trước sau như một: Dân tộc, hoà bình, từ bi, cứu khổ" (Đức tăng thống gởi đảng CS và nhà nước XHCN Việt Nam ngày 21-4-2000)

            Giáo Hội PGVNTN không chấp nhận quan điểm" Dân tộc đạp pháp và xã hội chủ nghĩa".  Chính vì vậy mà cho đến nay chư Tôn đức vẫn bị áp bức, đày ải, tù tội.  Tuy nhiên, các ngài vẫn tiếp tục đấu tranh cho đến ngày toàn thắng.  Cộng sản VN đã nhận thấy những khó khăn của chúng khi trực diện với qúi ngài, nên đã liên tục dùng các thủ đoạn để chia rẽ nội bộ.  Lợi dụng, một số tu sĩ nhẹ dạ, hoặc cán bộ tôn giáo đã cài đặt sẵn, rồi lập GHPGVN.  Nhưng cho đến mấy năm gần đây, dân chúng đã biết rõ những khuôn mặt của các vị như Trí Tịnh, Thanh Tứ, Trí Quãng, Minh Châu... nên trận tuyến này không còn mấy hiệu quả.  Bây giờ ngọn đòn kế tiếp chúng đang dùng là vươn cánh tay ra hải ngoại, thành lập một tổ chức có thể được xem là trí vận, đây chỉ là màn sơ khởi và kẻ chỉ huy còn dấu mặt.  Đó chính là "Phong trào Phật thất", do một tên tự xưng cư sĩ Tính Hải đang điều hành một nhóm đạo tặc để hòng tiêu diệt Phật giáo.  Vai trò nó đang đóng là "Xiểu dương Tịnh độ", mà tội nghiệp thay trên đó lại có danh tánh cùa một số tăng ni.  Cái thật thật, giả giả mà chúng đang làm.  Phải cẩn thận nêu không thì sẽ mắc mưu bọn chúng.

                        Ngoài thì thơn thớt nói cười,

                        Mà trong nham hiểm giết người không dao (Kiều)

            Suy nghĩ đến đây, tôi thấy lòng mình se lại.  Tôi bỗng dưng đứng dậy, khoác chiếc áo lạnh rồi đi ra ngoài.  Tôi không biết mình đang đi đâu, nhưng đôi chân vẫn tiếp tục chuyển động.  Nhìn những bông tuyết rơi lả tả, tôi tưởng chừng cả trời đất tang thương.  Gió vẫn rít, tuyết vẫn rơi, mà lòng người đang nóng bỏng.  Nội tâm và ngoại cảnh là hai khung trời riêng lẻ, cô đơn.  Những hoài niệm về quê hương, những xót xa cho thân phận, những tủi hổ cho kiếp người lưu lạc:

                        Giờ ngó lại bốn vách tường ủ rũ

                        Suối rừng xa ngược nước xuôi ngàn (TT Tuệ Sỹ)

            Và:       Tôi vẫn đợi những đêm dài khắc khoải

                        Màu xanh xao trong tiếng khóc ven rừng

                        Trong bóng tối hận thù tha thiết mãi

                        Một vì sao trên khóe miệng rưng rưng (TT Tuệ Sỹ)

            Trong nỗi đau trầm thống của nhân gian, trong lạc loài cô đơn của thập loại chúng sanh, các vị Bồ Tát của Đạo Phật, luôn luôn có mặt.  Các ngài có thể xả cả thân mạng, tai, mắt, tay, chân để đem lại cho chúng sinh niềm an lạc.  Hạnh nguyện của các ngài là biến nhân gian thành Tịnh độ, thì các khổ nhục, sự chết chóc có nghĩa gì đâu.  Nghĩ ngợi liên miên, rồi bỗng nhớ đến bài thơ của HT Thích Quãng Độ:

                        Khổ đau ơi

                        Thôi đừng hù ta nữa

                        Ta biết mi lắm rồi

                        Ta đã gặp mi trên khắp nẻo đường đời

                        và mỗi lần gặp mi

                        Ta đều mỉm miệng cười

                        Và nhìn thẳng mặt mi không hề sợ sệt

                        Mi thực đáng sợ hơn sự chết

                        Nhưng với ta mi chẳng là chi hết

                        Đừng mơ tưởng vì sợ mi

                        Ta sẽ đổi dời khí tiết

                        Để cúi đầu trước bạo lực phi nhân

                        Cứ đày đọa ta đi cho thỏa chí hung thần

                        Ta đã nguyện chẳng tiếc gì thân mộng huyễn

                        Khổ đau ơi

                        Mi có nghe giữa dòng đời lưu chuyển

                        Sóng vô thường đang cuồn cuộn thét vang

                        Đừng tự hào đã đắc thắng vinh quang

                        Trên xác chết của loài người bất hạnh

                        vì ngu si

                        Mi chẳng biết chi ngoài sức mạnh

                        Rồi vui cười trên đổ nát điêu tàn

                        Nhạc mi nghe là những tiếng khóc than

                        Trà mi nhắp là những giọt lệ tràn

                        và rượu mi say là máu đào tươi thắm

                        Màn trướng mi buông là những vầng khăn trắng

                        Của muôn dân đang quằn quại dưới chân mi

                        Nghèo đói theo sau mỗi bước mi đi

                         

                        Gông cùm xiết chặt nơi nào mi tới

                        Ánh bình minh trở thành bóng tối

                        Phủ mịt mờ mọi lối tương lai

                        Những hài nhi vô tội trong thai

                        Mi bóp chết dưới chiêu bài nhân mãn

                        Khổ đau ơi

                        Mi có nghe những tiếng hờn than oán

                        Đang vang lên từ phố thị làng quê

                        Từ hải đảo đến sơn khê

                        và tự đáy mồ của những oan hồn vưởng vất

                        Mi biết không

                        Chẳng có nơi nào trên mặt đất

                        Trong hư không hay dưới biển sâu

                        Sẽ tìm ra chổ trú ẩn dài lâu

                        Để mi trốn khi trái sầu đã chín

                        và ngày ấy quyết định rồi sẽ đến

                        Khi loài người bừng tỉnh khỏi cơn mê

                                    (Nhắn nhủ khổ đau - 1983 tại xã Vũ Đoài)

            Một bản cáo trạng vắn tắt gọn gàng mà đầy đủ súc tích, và một xác định cứng như kim cương bất hoại: "Phải vì Dân tộc và đạo pháp mà chiến đấu, dù có hi sinh".

            Tôi không biết một số người đang thong dong ngoài khung trời xã hội chủ nghĩa có nghe chăng nổi đau bất tận của đồng bào mình:

                        Tôi đã nghe niềm đắng cay tủi hổ

                        Sống đọa đày như loài thú hai chân

                        Dưới bàn tay của những kẻ vô thần

                        Đạo pháp tan hoang, giang san rách nát

                        –––     

                        Tôi nguyện sẽ không bao giờ khuất phục

                        Những kẻ chỉ biết tin nơi bạo lực

                        Nuôi hận thù và giết chết tình thương

                                    (HT Quãng Độ - trên đường lưu đày)

            Để tử Phật gia không phải là con người hèn nhát, mà phải tu Bồ tát đạo, đầy đủ Bi Trí Dũng.  Quyết chí xông pha nơi đau khổ, an nhiên đi thẳng vào địa ngục khi chúng sanh đang cần đến sự cứu giúp.  Khi tiền đồ Tổ quốc và Đạo pháp ngữa nghiêng ,có lẽ nào ngồi nhắm mắt lim dim niệm Phật, rồi thì đóng vai như kẻ qua đường:

                        Đạo pháp suy vi: Bởi lẽ trời

                        Thấy kẻ phá chùa:  Khoanh tay đứng

                        Nhìn người đập tượng:  Nhắm mắt ngồi

                        Bắt bớ Tăng Ni:            Thây mẹ nó

                        Giam cầm Phật tử: Mặc cha đời

                                    (Liên ngâm dại khôn - HT Quãng Độ)

            Mặc dù chí nguyện của người xuất gia là tiến đến cứu cánh giải thoát. Vãng sanh Tịnh Độ là một trong những mục tiêu cao cả, nhưng không thể nào sống đời ích kỷ, bạc nhược.  Hạnh Bồ tát là cần mẫn độ sanh, trong bất cứ trường hợp nào cũng phải xả thân cầu đạo, thì lẽ nào lại nhắm mắt làm ngơ trước thảm cảnh  của đất nước, trước khổ sở ,đau sầu đồng bào, đồng đạo.  Do đó phải chi thành phát nguyện:

                        Tôi lở sinh ra giữa cuộc đời      

                        Mênh mông nước mắt biển đầy vơi

                        Đường về quê cũ dừng chân tạm

                        Để với nhân gian góp nụ cười

                                    (Đỉnh chơi vơi - HT Quãng Độ)

            Đọc đến đây, tôi nghe lòng mình rộn lên một niềm vui bất tận.  Nhưng đồng thời cũng nghe một nỗi quặn đau khi nhớ lại việc Thầy Minh Châu đã lập bản án lưu đày cho HT Huyền Quang và HT Quãng Độ.  Rồi nào là HT Trí Tịnh trả lời phỏng vấn thầy Thanh Tứ ngụy biện, và giờ lại thêm một Phong trào Phật thất nữa.

            Tiếc thay trong bốn năm qua ,tôi không hề biết đến phong trào này. Chỉ mới cách nay vài tháng, lần đầu tiên chúng tôi nhận được một tài liệu gọi là "Tường trình Phận thất" và sau đó là lá Thư ngõ gởi chư Tôn đức VN khắp trên thế giới .Kèm theo là tâm thư gởi cư sĩ  Phật tử, cùng với tập truyền đơn dày 260 trang gọi là Kinh nghiệm niệm Phật... Một cuốn Kinh vô lượng thọ, Kinh kiến chính , Tây phương xác chỉ và mấy tờ truyền đơn rời rạc.  Đọc qua mấy tài liệu trên ,chúng tôi bỗng giật mình, khiếp sợ.  Ma vương CSVN đã chơi đến đòn chí tử ,mà một số Phật tử (Đảng Viên hoặc cảm tình viên) cúng dường vô kể ,thì thiệt cũng lạ đời.  Cái tư thế phu xướng phụ tùy của Tịnh Hải và Diệu Âm coi ra thật là ngọt lịm.  Nhưng ác ý thì thật vô cùng ghê rợn.  Chiêu "gậy ông đập lưng ông" mà Diệu Âm  và Tịnh Hải  phối hợp nhuần nhuyễn lắm.  Chỉ là những cá nhân ngông cuồng hay một tập đoàn "Tiêu diệt Tôn Giáo" ? Là Phật tử hay khai tử Phật?

            Thật buồn cười cho những con sư tử trùng cứ tưởng rằng mình là thật, mà quên đi rằng chỉ là lũ chó săn!!! . Cho nên khi thì vênh vang nghiên cứu đạo Phật 16 năm ròng rã.  Nhưng lúc lại tự tiết lộ rằng: "con sống bằng nghề tìm sự thật." và cuối cùng thú nhận: "có một ẩn ý trong này không tiện nói ra, xin chư vị tìm hiểu cho".

            Không cần dài dòng, nghề tìm sự thật chính là nghề tình báo.  Ở đây chúng ta có thể hiểu là nghề đi moi móc; rồi từ những moi móc ấy, lấy những câu ,những chữ nào có thể lợi dụng để mập mờ đánh lận con đen.  Đi tim kiếm những lỗi nào mà chư Tăng dễ phạm (mà hầu hết là cán bộ CSVN cài vào).Rồi rêu rao nói xấụ

  Thật sự nham hiểm!!!

            Còn một điều "có ẩn ý" là gì ? Hẳn mọi người cũng đồng ý với tôi rằng, một đệ tử viết thư cho thầy lại phải dùng ẩn ý hay sao ? mà đà là ẩn ý thì sao lại tiết lộ?  Một Phật tử viết thư cho Thầy mà lại dạy Thầy của mình sao? Như vậy, ẩn ý ở đây chỉ có thể hiểu là một lời báo cáo lên lãnh đạo Đảng của chúng rằng ,tôi chỉ có thể làm ngang mức đó.  Còn nếu nói toạc ra thì sợ bị ăn đòn, bể ổ.

            Hãy nhớ kỹ rằng:  "Thiện ác đáo đầu chung hữu báo."

            Thương thay cho lão tặc ma quái kia, tự cho mình thông thiên, liễu địa.  Thế mà không biết rằng lịch sử Phật giáo đã trải qua bao nhiêu sóng gió, mà vẫn tồn tại.  Nào là Hồi giáo tấn công Ấn độ tiêu diệt Phật giáo ở thế kỷ 13.  Nào là Nho giáo Trung quốc.  Nào là những Ác vương Việt Nam , nhưng cuối cùng thì: "Giặc đánh Bồ đề thì giặc phài tan".

            Trong kinh đức Phật nói rằng: "sau 1000 năm là bắt đầu thời kỳ mạt pháp".  Mạt pháp ở đây phải hiểu là số người chứng đắc mỗi ngày một giảm dần.  Thời kỳ mạt pháp ấy kéo dài rất lâu, cho đến trước khi đức Di lạc ra đời.  Nếu đem số hàng triệu năm mà so sánh với 1500 năm,  thì thấy rằng còn xa lắm.  Trong kinh Niệm Phật ba la mật, đức Quán thế Âm có nói rằng: "Kinh điển sẽ từ từ bị hủy diệt, trước hết là kinh Lăng nghiêm".  Hãy nhìn thử xem, bây giờ Ba tạng kinh điển vẫn còn nguyên vẹn, thì kẻ lợi dụng câu này mà âm mưu tiêu diệt Phật Giáo, thiệt quá hớ rồi! Còn đối với Phật Giáo VN, một tôn giáo duy nhất đã hoà lẫn vào trong lòng dân tộc, đã chịu chung với số phận thăng trầm của đất nước hơn 2000 năm và đã trở thành mạng mạch của dân tộc, thì ai có khả năng thực sự để tiêu diệt ??

            Mãi triền miên suy nghĩ, tôi đã quên đi rằng mình đi quá xa.  Thôi bây giờ hãy quay lại với câu chuyện của Lão Tịnh hải  này.  Chỉ cách nay khoảng vài ba tháng, lần đầu tiên chúng tôi nhận được loại truyền đơn này.  Không hiểu tại sao, mắt tôi lại nhìn thẳng vào dòng chữ: "Thật ra chúng tôi chẳng là "cái thá gì".  Ngay tức khắc tôi gởi vào sọt rác.  Tại sao thế? Vì đó là một mảnh giấy được ghi là tường trình Phật thất, nhưng lại do một tên đá cá lăn dưa làm ra, thì đọc làm chi cho mỏi mắt, mất công.  Có một Phật tử nào khi làm Phật sự lại dùng thứ ngôn ngữ đầu trộm đuôi cướp ấy ?

            Thế rồi ngày tháng trôi qua, tôi không buồn nghĩ đến chuyện ấy nữa.  Nhưng sau hơn một tháng , cái oan gia ấy lại quay về.  Hôm ấy chúng tôi nhận được một mớ truyền đơn khác.  Nào là thư ngỏ gởi chư tôn đức Tăng Ni các chuà VN khắp thế giới, trong đó có kèm theo tâm thư gởi chư Liên hữu, một cuốn kinh nghiệm niêm Phật và những chuyện luân hồi và một số tờ rời khác.  Trong lúc các đạo hửu khác ngồi xem thì tôi tảng lờ đi nơi khác, bởi vì tôi thấy không thiện cảm với cái gọi là "Phong trào Phật Thất" rồi.  Thật là một chuyện quái đản, lạ đời!!!  Tu hành là một việc rất quan trọng của người học Phật.  Tu hành không chỉ một ngày một bữa, mà là công việc trong nhiều đời nhiều kiếp.  Thế sao lại là phong trào?  Tôi cười khẽ và đau lòng nhớ lại cái chuyện phong trào cải cách ruộng đất, phong trào đánh Tư sản mại bản, phong trào  cách mạng quốc gia... Tôi giật mình quay lại vì nghĩ  rằng chắc có chuyện quái quỉ gì đây.  Một lần nữa, tôi lại thấy ngay dòng chữ! "Có một ẩn ý trong này, không tiện nói ra, xin chư vị tìm hiểu cho".  Thế là tôi lướt nhanh qua từng trang một.  Và kết luận đầu tiên là" "Lũ mất dạy"

            Hãy nhìn xem, một bức thư gởi cho chư Tôn đức VN trên khắp thế giới, mà mở đầu bằng một chử "kính".  Không kính thưa, kính bạch.... thì kính gì, kính ai?  Một em bé học lớp 3 cũng biết thế nào để viết một bức thư cho cha mẹ, anh chị.  Huống hồ một lão già 75 tuổi ?  Khi nói về cố HT Đức Niệm thì viết:  Ngài huỵch tẹt, buộc miệng.... và nhiều chỗ khác nữa. 

            Một Phật tử có thế xưng hô như thế với thầy mình không? chắc là không.  Vậy nó là ai?

            Nơi thư ngõ (TN) trang 6 dòng 26, tác giả tự giới thiệu: "Con từ nhỏ bé, bị cha mẹ xách đầu tới chùa qui y.  Xong lo phá chùa..."  Tại trang 7 dòng 7: "Thế là con bắt đầu tự tìm hiểu.  Con là người sống bằng nghề tìm sự thật".

            Trong cuốn niệm Phật cách nào được vãng sanh, trang 18 lại viết "Nhớ rõ lúc đi kháng chiến, chúng tôi sống nhiều tháng ở rừng U minh"

            Ở thư ngỏ...trang 27 dòng 12 đã ghi: "Chúng tôi nghe là việc của người viết lách.  Còn khuyên chư vị nên nghe, để chư vị làm công việc của một người muốn vãng sanh".

            Mọi người hiểu rằng, muốn trở thành một Phật tử thì phải thọ tạm qui, trì ngũ giới.  Nhưng người này, lúc còn nhỏ bé bị cha mẹ xách cổ đi qui y , thì không đúng pháp và sau đó chỉ biết phá chùa.  Đến 60 tuổi thì tự nghiên cứu.  Vậy ông ta không phải là Phật tử.  Không niệm Phật thì sao xưng hô với người khác là liên hữu?  Một điều khác cần lưu ý là tại sao ông ta lại đặt chữ phá chùa ở đây?  Việc ăn cắp trái cây là chuyện thường tình của trẻ em , vì chúng dại khờ đó thôi.  Luật pháp cũng không buộc tội ,huống chi Phật pháp.  Phải chăng đây là cái  gọi là "ẩn ý".  Tác giả cố tình khơi dậy một khái niệm để làm tiền đề cho những bài vỡ mà đồng bọn đang ra công viết. lách. Đã không phải là Phật tử, không phải người tu Tịnh độ, vậy  cố tình  khuấy động "Phong trào Phật thất" để làm gì?  Xin mượn câu này của TT Tuệ Sỹ:  Cũng thế, người ta có bổn phận tìm, và lựa một đôi lời vụn vặt, nhưng nghe được, rồi đão qua ,đão lại để sắp đặt một câu chuyện sinh tồn.  Quỉ đói còn biết vạch cỏ để kiếm sống, người sao lại không?

            Đã tự giới thiệu mình là một cán bộ CS từ bưng biền về, thì làm sao đủ khả năng để viết lách về Phật giáo?  Hẳn đằng sau đó phải là Viện nghiên cứu Phật học của CSVN.

Trước khi đi vào nội dung, cần lưu ý:

            A.  Đức bổn sư Thích ca Mâu Ni đã vì chúng sanh mà tuyên thuyết Pháp môn niệm Phật, chư Tổ đã hoằng tuyền.  Từ lâu rồi các bộ kinh Vô lượng thọ, Quán vô lượng thọ, Kinh A Di Đà, Niệm Phật Ba La Mật, Hoa nghiêm, Lăng nghiêm, Pháp hoa và các bộ luận, yếu giải... đã được thầy Tổ giảng dạy và hướng dẫn thực hành.   Vậy chúng ta có cần nghe những lời nhảm nhí hay không? Học Phật thì phải học với ai, học như thế nào, hành như thế nào?

            B.  Chủ nghĩa CS là chủ nghĩa vô thần, vậy nó lập viện nghiên cứu Phật học để làm gì ?

 Nó nghiên cứu chổ nào có thể lợi dụng để đả kích Tăng già, lật đổ niềm tin của Phật tử, bóp méo lịch sử Phật giáo. vặn vẹo lời kinh, ...để tiêu diệt Phật giáo.  Cộng sản VN đã định nghĩa PG như sau: 

            "Đối với đạo Phật, vai trò con người đối với xã hội và thế giới khách quan bị phủ nhận, vì chúng sinh chỉ là thế giới cảm giác, cách giải thích hữu hình là sự không ổn định.  Không có cái nào từ cái khác mà sinh ra... đã làm cho tín đồ xa rời chức phận xã hội, dể nãy sinh tâm trạng bi quan, yếm thế trước cuộc sống... Từ thời Lý Trần trở về trước, PG do có khả năng ru ngũ giai cấp nô tì là giai cấp bị áp bức... hầu như chiếm được địa vị độc tôn ở xã hội VN.  (Trích thư của HT Thích Quãng Độ gởi Đảng CS và chính phủ CHXHCNVN ngày 22-9-99)

            CSVN là một con ác quỷ, nó luồn lách khéo léo, đặc biệt là khối Tôn Giáo vận.  Nó dùng phương pháp "đội 3 đạp một" và cuối cùng thì kẻ thù bị tiêu diệt, nếu không thấy chúng.  Hãy cận thận!

            Để tìm hiểu cặn kẽ, tôi phải đọc đi đọc lại nhiều lần, để xem thủ đoạn của chúng cài đặt như thế nào:

            Trước hết, chúng viết nhiều loại truyền đơn để ca ngợi cố HT Đức Niệm, HT Trí Chơn là 2 vị cao tăng của GHPG VNTN/HN tại Hoa Kỳ để cho Phật tử hiểu lầm 2 vị này phát động phong trào.  Nhưng trong đó đã quật ngược lại:  "ngài thấy rõ dù ngài tu hành thật cẩn trọng, lập chùa, tái ấn tống vô số kinh sách, đào tạo nhiều Tăng Ni, nhưng sau khi đọc sách của chúng con, một hôm ngài buột miệng tâm sự với chúng con.  Ngài nói rằng ngài cần gác bỏ mọi Phật sự.... "  Như thế vị cao Tăng tu suốt cuộc đời mà không hiểu chi cả, nay nhờ đọc sách ông ta mà giác ngộ ! Hiễn nhiên Ngài trở thành học trò của Tịnh hải rồi !  Cũng tương tự, nói về HT Tịnh không, ông ta cũng viết: "Cư sĩ Lý bỉnh Nam là người thầy Vỹ đại của HT Tịnh Không!!" Và đây Cư sỹ Tịnh Hải cùng nghiễm nhiên trở thành  thầy vĩ đại của HT Đức Niệm!!  Do ý này mà sự ngạo mạn vô lễ đã thể hiện trên thư ngõ.

            Sau đó tác giả viết:: "Những công việc như trì chú, tụng kinh, viết sách, dịch kinh, đào tạo tăng ni đều chỉ là những phước đức, như tiền để trong nhà băng, khi chết rồi không đem xài được, những phước ấy đều là thiện  nghiệp..." Tôi không biết người đọc nghĩ thế nào? Riêng tôi, tôi cho rằng đây là một luận điệu thật độc ác, không phải ông ta không hiểu đó là những công đức lớn lao, nhưng nó cố tình vặn vẹo trái ngược để tiêu diệt PG.  Nếu không kinh thì con đâu PG, nếu không Tăng thì ai thuyền thừa, nếu không trì, không tụng thì đâu còn đạo??? Đây là mục đích cuối cùng của chúng.

            TN/4/32:  "Bởi trong kinh Hoa nghiên đức Bổn Sư nói, "tất cả chúng sinh đều có trí tuệ đức tướng như lai , nhưng vì vọng tưởng chấp trước mà chẳng chứng đắc.  Từ câu kinh trên, con suy ra, thời này người xuất gia tu thiền định và tu định độ không có người chứng đắc."

            Mang thân con bọ chét làm sao hiểu nổi không gian vô cùng vô tận? Ai chứng, ai đắc làm sao nó hiểu được! Nếu người xuất gia Tu Tịnh Độ không chứng đắc, sao người tại gia có thể đắc? Nếu không đắc sao lại xiển dương Tịnh độ?  Một thủ đoạn nham hiểm !  Bậc xuất gia là Trưởng tử của Như Lai mà tu không thể chứng đắc, ý của người viết đã rõ ràng rồi đó

            Tại trang 5 dòng 22, lại  viết:  "HT Niệm Phật xen lẫn với tụng kinh, tức niệm Phật không nhứt tâm... cuối tuần còn lạy sám hối, tụng lương loàng sám.  Có cái sám hối nào diệt nghiệp chướng hơn 4 chữ A Di Đà Phật? Niệm Phật còn xen tạp làm sao vãng sanh?" Đây là một luận điểm không thể nào chấp nhận được.

            Một câu nói hết mực xấc láo, mất dạy, trộn lẫn ngu si, đần độn.

            Như tôi đã trình bày, bọn chúng chỉ dùng Kinh để hủy báng Tam bảo, tiêu diệt PG, nên  chỉ chọn câu, đoạn nào mà có thể lợi dụng mà thôi.  Trong kinh niệm Phật ba la mật, Phật dạy:  "Người niệm Phật phải biết cảm mộ ân đức ấy bằng cách đọc tụng kinh điển Đại thừa và giảng nói cho kẻ khác, khuyên mọi người qui y, bố thí, trí giới, thiền định.  Khiến cho chánh pháp được lưu hành rộng khắp nhân gian, ai nấy đều được hưởng dụng cam lộ"

            Như vậy sao  lại nói tụng kinh, trì chú chỉ là phước đức không mang theo được?  Lại nữa,  Phật dạy rằng người niệm Phật chân chính là người phải thực hành lục độ vạn hạnh, chứ không chỉ ngồi nhắm mắt lim dim.  Vậy thì những công việc trên của cố HT Đức Niệm là lục độ, là vạn hạnh, sao dám nói là xen tạp ? Thật sự lố bịch, hớ hênh !

            Cần nhớ rằng,  phát tâm xuất gia cầu đạo là việc tối trọng yếu, việc tìm cầu về thế giới nào chỉ là một bản nguyện.  Người xuất gia không nhứt thiết là phải cầu về Cực lạc.  Phật đâu có bắt buộc như thế.  Lại nữa duyên khởi của Pháp môn niệm Phật là Phật dạy cho bà Vi đề Hy, tức trước hết là cho hàng tại gia.  Còn hàng xuất gia , thì ngài đã dạy các pháp môn khác rồi.  Nói thế không có nghĩa là người xuất gia không nên tu tịnh độ, nhưng chuyện vãng sanh đối với người xuất gia chắc chắn dễ hơn chúng ta.  Bởi vì, nếu các ngài muốn vãng sanh ,thì các ngài chỉ cần niệm Phật A Di Đà và đem tất cả công đức Giới Định Huệ hồi hướng về Tây phương, thì các ngài có thể dự ở Thượng Phẩm.  Còn phàm phu tục tử thì sao?  Giả như có vị giữ trọn được 5 giới, 10 giới, tại gia Bồ tát giới thì cũng giới hạn mà thôi.  Còn vị xuất gia giữ 250 giới, 3000 oai nghi, tám muôn tế hạnh.  Làm sao chúng ta có thể so sánh được.  Việc nói rằng xuất gia hay tại gia cũng giống như nhau là một sai lầm nghiêm trọng.  Thử nhìn một chú điệu nhỏ, chú chưa học, chưa biết gì, nhưng chú ăn trường trai, chỉ chừng ấy thôi liệu bao nhiêu người tại gia làm được?

            Trong một truyền đơn rời khác, người viết lại tôn HT Đức Niệm là Bồ tát thị hiện và tuyên dương một số vị khác lập Phật thất theo ý ông ta cũng là Bồ tát, vậy mục đích của  là gì?

            Người viết có thực sự tôn trọng cố HT hay không?  Theo tôi, hoàn toàn không.  Vì trước đó, ông ấy đã xem HT như là học trò rồi, đến nỗi khi ngài viên tịch lão ấy không thèm đến thăm một lần cuối chỉ vì "để tâm thanh tịnh"!!! Chỉ có Đại nhẫn nhục Bồ tát mới có thể chịu đựng được câu nói này.  Nhờ học theo sách ông ta mà HT mới thành Bồ tát !!! Cho nên phải biết rõ mục đích của tác giả là lấy trường hợp của Ngài, lấy danh xưng của Ngài để phục vụ cho chính sách tiêu diệt tôn giáo của CSVN mà thôi.

            Trên thực tế, việc nhập thất niệm Phật (hay thiền định) là một việc rất thường của các bậc tu hành.  Sau một thời gian lo độ tăng, độ đời, phiên dịch, giảng nói.... câc ngài xét thấy cần lo cho chính mình về cuối cuộc đời là lẽ đương nhiên.  Bám vào câu:  "Muốn vãng sanh, thầy phải kết thất niệm Phật" để hoan hô, đá đảo, làm bàn đạp để dấy lên "phong trào thủ tiêu ý chí đấu tranh cho Dân tộc cho đạo pháp" của Phật tử VN, là một âm mưu bỉ ổi.

            Hãy đọc thân những câu: "Từ lâu người ta tưởng một vị tu hành đã làm tới Hoà thượng, chết là cao đăng Phật quốc.  Bây giờ nói hụych tẹt...

            "Từ lâu mọi người đều tưởng chư vị Tăng ni tu theo Phật tụng kinh, trì chú, lễ lạy đủ thứ, khi chết sẽ được Phật rước về cỏi Phật!"

            Đến đây, chắc mọi người đã rõ ý đồ  ấy rồi chứ !  Cho đến nay, tôi không rõ Phật học viên quốc tế đã phản ứng như thế nào.  Không chỉ để bảo vệ tôn danh của riêng Ngài mà là bảo vệ đạo pháp, bảo vệ tứ chúng.  Im lặng được xem như đồng tình.

            Trong kinh Niệm Phật ba la mật, đức Bổn sư dạy:  "Muốn niệm Phật đúng pháp và tự biết mình chắc chắn vãng sanh, thì người niệm Phật phải pháp 10 thứ tâm: Tín tâm, thâm trọng tâm, Hồi hứơng phát nguyên tâm, Xã ly tâm, An ổn tâm, Đà ra ni tâm, Hộ giới tâm, Ba la mật tâm, Bình đẳng tâm, Phổ hiền tâm.  Vì quá dài, ở đây tôi chỉ xin trích dẫn 2 thứ tâm:

            *  Hộ giới tâm:

            Nầy Diệu Nguyệt, người niệm Phật phải luôn luôn an trụ nơi giới luật, và hằng phát tâm hộ trì giới luật.  Ấy là:

            - giới chẳng bỏ Bồ đề tâm, chẳng quên Bồ đề nguyện   

            - giới tự nhiên xa lìa các phép học của Thanh văn, Duyên giác, không tham đắm Niết bàn vắng lặng mà bỏ rơi chúng sanh

            - hân ngưỡng đại thừa, vui thích tu hành theo tất cả pháp học Bồ tát đạo.

            - giới đem hết thảy thiện căn hồi hướng quả vị Chánh đẳng giác, mong cầu Phật trí, vô sư trí.

            - giới nơi tất cả Phật pháp vô sở đắc.

            - giới chẳng dính mắc tất cả thiện sự hửu vi

            - giới khiến cho diệu pháp được tồn tại lâu dài, làm cho hết thảy chúng sinh an trụ nơi chánh kiến.

            - giới khéo léo tư duy tất cả hành nghiệp chúng sinh và khiến chúng sinh trưởng dưỡng ý hướng giải thoát.

            - gới trang nghiêm tự tâm, đồng thời trang nghiêm mười phương quốc độ của chư Phật.

            - giới chư căn luật nghi, như tỳ kheo giới, Bồ tát giới, tại gia ngũ giới...

            Niệm Phật với tâm hộ trì các giới luật kể trên mới được gọi là chân chính niệm Phật.

            *  Phổ hiền tâm:

            "Phổ nghĩa là không bỏ rơi chúng sanh.  Hiền nghĩa là chẳng xa cách quả vị chánh đẳng giác.  Phổ hiền tâm là tâm rộng lớn như hư không, luôn mong cầu độ thoát chúng sinh.

            - Tâm vô biên như pháp tánh luôn luôn hân ngưỡng, thừa sự và cúng dường chư Phật.

            - Tâm vô lượng, thọ trì tất cả Phật pháp chẳng quên mất.

            - Tâm vô hạn vì được Phật lực hộ trì nên chẳng bỏ Bồ đề hạnh.

            - Tâm thí xả tất cả, vì sẳn sàng buông lìa tất cả sở hửu, dẫu là Pháp vô sở đắc.  Tâm nhớ nghĩ đạo nhứt thiết trí trước hết, vì ham thích mong cầu tất cả Phật pháp.

            - Tâm vô tận công đức trang nghiêm vì học hỏi tất cả hạnh nguyện Bồ tát.

            - Tâm kiên cố như kim cang, vì tất cả bạch tịnh pháp đầu chảy vào.

            - Tâm như Tu di sơn vì tất cả ác ngôn đều nhẫn thọ.

            - Tâm bát nhã ba la mật cứu cánh, vì khéo quán sát tất cả Pháp vô sở hửu.

            - Tâm đại hùng, đại lực để niệm Phật bất thối chuyển.

            - Tâm đại uy nghi vô tận công đức trang nghiêm, vì tuỳ thuận bản nguyên lực.

            - Tâm vô cấu nhiễm, thường thanh tịnh quốc độ để thành tựu vô thượng Bồ đề.

            - Tâm tinh tấn như tượng vương khéo điều phục dã thú, để sớm viên mãn đại nguyên Phổ hiền (Bản dịch của HT Thiền Tâm)

            Người niệm Phật siêng năng trưởng dưỡng Phổ hiền tâm như vậy mới được gọi là niệm Phật chân chính, thường được chư Phật hộ niệm, hiện đời luôn thấy Phật cùng y báo trang nghiêm của cõi cực lạc.

            Xem thế đủ biết rằng trong 9 chín phẩm sen vàng, ngôi thứ đã phân biệt rõ rệt.  Sao lại có thể nói rằng người xuất gia và tại gia cũng như nhau.  Lòng tôn trọng sư trưởng, phụ mẫu không có, thì dù niệm Phật cũng khó mà thành công.  Không thể tự ty mặc cảm, nhưng phải biết mình là ai, đang nghĩ  gì, đang làm được những gì  khi muốn so mình với kẻ khác.  Thế mới gọi là trí giả.  Đã coi kinh Phật mà còn kiêu căng, ngã mạn, không biết tôn ti, thì không xứng đáng làm người, chứ đừng nói là thức giả, là con Phật.

            Nơi trang 8 dòng 27, Tịnh hải viết: "Con xin lỗii chư vị để nói thật, thời này con không thấy có người giải thoát bằng con đường Thiền định".  Và rất nhiều chỗ khác, ông ta tìm mọi cách để bài bác thiền tông.  Hẳn nhiên chỉ cố ý làm mất hoà khí của Tăng đoàn, chứ không phải xiển dương Tịnh độ gì cả.  Cũng một câu nói, mà Phật Tổ nói thì khác, mà ma vương nói thời lại khác.  Ông ta muốn đánh dẹp các Tông phái để qui về một chổ, đó là Phong trào Phật thất.  Rồi dùng một mồi lửa thiêu rụi là xong.  Tổ đức đã dạy: "Tu thiền thêm tịnh thì như cọp có sừng" (Hữu thiền hữu Tịnh độ do như đới giác hổ).  Đủ biết, Thiền tông chỉ cần gia công niệm Phật và hồi hướng công đức thì quả vị lại càng cao.  Sao lại dám nói năng hỗn láo như thế.

            Ngay đầu trang 9 ,Tịnh hải viết: "Có vị tu tới làm Hoà thượng rồi thì bắt đầu ăn riêng, và ăn thì có thị giả phục dịch.  Nhưng chư vị ấy không ngờ đã rơi vào phân biệt chấp trước và trở thành bất bình đẳng.  Phân biệt chấp trước làm tâm nhiễm ô, không thanh tịnh, không bình đẳng làm sao giác?  Không giác làm sao chứng đắc, vì không giác là mê, mê là mất tự tánh.  Tự tánh đây là Phật tánh của mình".

            Tôi hoàn toàn không hiểu, ông ta nghĩ chữ phân biệt, chấp trước , bình đẳng là gì, mà có thể lý luận ngang ngược như thế.  Học trò hầu thầy, con hầu cha mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.  Sao gọi là phân biệt chấp trước? Sao gọi là mất bình đẳng ? Như vậy chủ nghĩa cộng sản thực hiện con tố cha, vợ tố chồng, học trò đấu tố thầy... mới là đúng sao?  Thảm cảnh của lý luận ấy đã diễn ra khắp nơi trong nước VN suốt mấy chục năm rồi và nay vẫn còn tiếp diễn.  Ngay trong gia đình con không tin cha, vợ chẳng tin chồng...

            Theo Phật pháp mà nói, thì việc phụng sự sư trưởng , hiếu kính cha mẹ, không những là lời khuyên chí thiết , mà còn là một giới luật.  Người học trò được làm thị giả cho thầy là một ân huệ, chứ không phải là một cực hình.  Đã là giới pháp, tất thực hiện sẽ sinh ra giới đức.  Tăng giới thuộc về Tăng, người ngoài không được phép xen vào.  Thế thì tác giả đã bị rơi vào "Nhất ngôn bất trúng, nên vạn ngôn vô dụng".

            * Để giải thích tại sao ông ta lấy kinh Vô lượng thọ hội tập mà ấn tống, chứ không lấy kinh khác.  Ông ta nói: "Họ chỉ biết một, khi con chọn ấn tống kinh này là vì tựa đề có 5 chử Thanh tịnh Bình đẳng giác.  Người tu Phật mà tâm được Thanh tịnh Bình đẳng thì liền sanh được giác tức được chứng đắc".

            Thương thay con bọ chét mà cứ ngỡ mình là sư tử.  Trong Phật pháp, giác và chứng là hai việc khác nhau.  Giác mới đạt tới lý.  Còn chứng lại thuộc về sự.  Giác là hiểu rõ chứng là đạt tới.  Không thể gọi cái này là cái kia.  Thành tựu của một phần nào đó cũng phải cần lý sự viên dung.  Còn chuyện chọn kinh này, thì không phải như ông ta nói, mà chỉ vì kinh này do cư sĩ Hạ Liên cư hội tập, và Tâm minh cư sĩ dịch.  Trong sách đó lại kèm theo Tây phương xác chỉ cũng do cư sĩ Thường nhiếp kết tập, Như Hoà cư sĩ chuyển ngữ.  Các chổ khác cũng nhắc đến các cư sĩ  Vương nhật Hựu, cư sĩ Nghiêm Xuân Hồng, cư sĩ Thanh Trí... lại nói  HT Tịnh Không là học trò cư sĩ Lý Bình Nam...

            Tại sao người viết chỉ nhắc đến cư sĩ thôi?  Điều ấy rất dễ hiểu.  Trong toàn bộ sách, giấy truyền đơn mà nhóm này viết chỉ nhằm một mục đích:  Nâng cao vai trò cư sĩ và hạ nhục Tăng già.  Để làm gì? Để những tay nô bộc và viện nghiên cứu Phật học CSVN thay thế Tăng già, tha hồ mà lươn lẹo, vo tròn bóp méo Phật pháp, hòng tiêu diệt Phật giáo.  Còn tại sao đặt kinh kiến chính lên đầu sách, ông ta sợ người cúng tiền bạc bắt bẻ sự lừa gạt này, nên giải thích đủ thứ.  Nhưng cố ý làm việc này là vì kinh đó do sư của chùa Quán sứ Hà nội dịch mà thôi.  Ngoài bìa thì để Kinh vô lượng thọ, rồi đến Kinh kiến chính, Tây phương xác chỉ.  Nhưng bên trong thì để Kinh kiến chính.  Tây phương xác chỉ , rồi sau hết mới tới Kinh vô lượng thọ.  Xem thế đủ biết cái gì trong đầu lão ấy rồi.  Còn đối với người cúng dường thì  chắc ai cũng tự biết!!

            Trong thư ngõ trang 26 dòng 21, Tịnh hải viết: "có nhiều vị phát tâm ấn tống đủ thứ.  Chúng tôi khuyên quí vị nên xét lại.  Theo HT Tịnh không, chỉ nên ấn tống loại kinh nào liên quan đến việc vãng sanh của chư vị và của tất cả chúng Phật tử.  Phí tiền bạc vào các loại khác vừa vô ích mà chẳng có công đức...."( Tôi không biết HT có nói vậy hay không)

            Thử hỏi các loại khác là loại gì? Tại sao ấn tống kinh mà gọi là phí tiền vô ích, không có công đức? Vậy Kinh kiến chính liên quan gì đến vãng sanh ? và sự cổ võ của ông ta cho thầy Thích trí Như để in Đại tạng kinh là ý gì?  Trước sau bất nhất, lập luận mập mờ, mưu mô hãm hại Phật giáo.  Điều này rõ ràng lắm rồi chứ?  (Xin quí vị nào rõ về HT Tnh Không xin lên tiếng cho biết  HT có nói vậy không)

            Đọc những câu: "Xuất gia hay tại gia rất khó tu chứng mà người xuất gia lại khó hơn nhiều". (TN/23)

            "Đời này sư nào được thanh tịnh". (TN/12/26)

            "Kinh Phật đem đốt hết đi" (TN/10/6)

            "Biến thành một cái nghề dễ có tiền...đem lối tu mê tín để được tăng thêm sự cúng dường. Vị xuất gia kia chẳng những không siêu thoát, mà còn phải đọa, để trở lại thế gian kéo cày trả nợ cho thí         chủ...(TN/16/21)

            "Thật đau đớn cho nhiều Phật tử chúng ta, quanh năm đi chùa, đóng góp xây chùa, cúng dường nuôi sư... (TN/18/22)

            "Nói ra để giúp sư sửa đổi, đó là giúp sư giải thoát vậy". (TN/19/6)

            "Về điều hại, đó là sự cúng dường của chư vị...nhưng vì hiểu sai nên làm hại người xuất gia...(TN/37/23)

            "Ai đọa địa ngục?  Đó là vị nào cúng dường quá dồi dào (TN/18/24)

Chỉ cần chừng đó câu, mọi người cũng đủ thấy mục tiêu nham hiểm của chúng rồi.  Tam đoạn luận của nó là:

            - Phật thành đạo giảng pháp

            - Pháp nêu rõ chân lý

            - Tăng hoằng truyền Phật pháp

Cả 3 thứ ấy là Đạo Phật.  Vậy muốn diệt đạo Phật thì

                        - Tiêu diệt Tăng già

                        - Bẻ cong Phật pháp

                        - Đạo Phật diệt vong.

            Do vậy chúng cần nói xấu Tăng già cho Phật tử không còn tin tưởng.  Không cúng dường Tăng, không xây chùa, không ấn tống kinh như vậy là hết.
 

 

            Ông ta lại viết:  "Đến lúc con viết những dòng chử này, nếu được tiếp xúc với ai trong một thời gian ngắn, hoặc theo sinh hoạt của vị ấy.  Hoặc nghe hoặc thấy băng giảng của một vị sư, con quả quyết con có thể viết vị ấy Thanh tịnh tới đâu.  Nếu được tin vị ấy mất, con có thể biết người chết có được chứng đắc hay siêu thoát hay không, trừ vị tu niệm Phật" (TN/7/24)

            Ôi! con bọ hung tuyên bố mình là Đại bàng!!! Như thế là, sau Thanh Hải vô thượng sư, đến lượt Tinh Hải và Diệu Âm.  Tất cả là con dẻ của Tập đoàn Vô thần.

            Để thưởng thức cái con người tăng thượng mạn này, quí vị hãy nghe những ngôn ngữ này: 

            - "Từ ngày con viết lách đến nay, đêm con ngủ chỉ vài tiếng đồng hồ.  Đêm đêm thanh vắng dể cho việc viết lách.  Ngày thì lo chở sách và đi Bác sĩ.  Thân con đủ thứ bịnh hoạn, con thường phải ăn cháo...(TN/13/28)

            -  Lợi lộc gì cho con?  Danh tiếng ư?  Được chút ít tư lợi ư? Bốn năm rồi không ai biết Tịnh Hải là ai.  Những ai biết con, con đều năn nĩ đừng tiết lộ tên.  Vô số Tăng ni tổ chức Phật thất vẫn chưa hề biết mặt con.  Nhiều vị muốn khi Phật thất con phải có mặt, nhưng con chưa hề bén mặt tới để được giới thiệu....

            - Người ta tu người ta được vãng sanh, còn con thì vất vả ngày đêm, tốn kém điện thoại liên lạc, viết lách... Con chưa hề nhận tiền chùa nào để thanh toán cái chi phí ấy (TN/14/15)

Nhiều người lầm tưởng, nghĩ rằng con làm như vậy sẽ có lợi lạc tâm linh, lâm chung sẽ được vãng sanh.  Ai nghĩ vậy đều sai lầm.  (TN/15/18)

            Thiệt đáng thương, đáng tội nghiệp nhỉ? Mới vừa xưng mình ở ngôi cao vô thượng, phút chốc lại năn nỉ ỷ ôi, còn hơn lũ ăn xin!!!  "Ai nghĩ vậy đều lầm".  Đúng , người lầm chắc quá nhiều rồi.  Ông đâu phải là người niệm Phật, đâu phải Phật tử, mà chỉ là bầy tôi hạ đẳng của lũ vô thần thì làm sao vãng sanh.  Còn lợi lộc thì không phải là một chút, mà là một đống.  Còn việc lấy tiền chùa nào để chi phí cho truyền đơn ấy ư?  Chỉ có những chùa nào mà đã cài đặt được "Cán bộ tôn giáo" rồi thì mới có thể lấy thôi chứ !  Danh tiếng ư?   Không phải là danh tiếng, mà là sự ô nhục muôn đời cho giòng họ, cho gia đình, cho con cháu về sau.  Hãy tự giác ngộ, nếu không thì buá rìu sấm sét sẽ hiện tiền.

            Trong đoạn sau, được gọi là tâm thư, viết: "Chúng tôi tìm thấy từ xưa đến nay, chúng ta chỉ sống với hình thức bên ngoài mà thiếu nội tâm.  Do đó, chúng ta chỉ được phần "dương đức", mà thiếu phần "âm đức"...Không hề ghi danh người gởi, chúng tôi tìm hiểu ra, tinh thần cúng dường này đúng nghĩa ba la mật..."

            Đến đây thì hẳn đã lộ toàn bộ cái mặt đểu cáng, gian xảo, quỉ quyệt rồi.  Cái gì là dương đức? Đố trời đất nào biết được.  Không ghi tên là ba la mật, một định nghĩa nghe thật ngộ nghĩnh, mới mẽ, hấp dẩn làm sao!  Không biết các vị cúng dường cho ông này, đến đây đã rõ rằng mình góp tiền mua kiếm cho giặc chém cha mình hay chưa?

            Để trình bày mục đích của chúng, nơi Trang 43, Tịnh hảì lại viết: "Xin tất cả chư Tăng ni chưa tổ chức Phật thất, hãy bỏ lối tu xưa củ, chẳng cứu độ được ai hết, mà còn hại mình".

            Gì là "lối tu xưa củ"? Xưa củ là một cách nói thay cho chữ truyền thống.  "Hãy bỏ lối tu xưa củ" nghĩà là hãy dẹp bỏ truyền thống Phật giáo suốt hơn 2000 năm lịch sử.  Quả thật táo bạo và trắng trợn!  Mà lật đổ truyền thống nghĩa là tiêu diệt giáo hội truyền thống, tức giáo hội Phật giáo Việt Nam thống nhất.  Một âm mưu to lớn đang thách đố PGVN, thách đố tinh thần của đồng bào và Phật tử. 

            Đây không phải là một cá nhân ngông cuồng, mà là một tổ chức của khối tôn giáo vận của CSVN.

            Trong phần tái bút, trang 46, lại viết:  "Như sau vụ 11-9-01 tại New York, có một nhà sư VN, gặp gió khổ của chúng sinh, tâm liền động, bèn ra tuyệt thực, vậy làm sao chứng đắc?"

            Bồ tát không động , khi tám ngọn gió khổ thổi vào thân tâm mình (lợi, suy, hủy, dự, xưng, cơ, khổ, lạc).  Nhưng thấy chúng sanh khổ mà không động lòng, không cứu giúp thì đâu còn là bồ tát.  Ở đây, người viết  mượn cớ để nói về GHPGVNTN, chứ không phải nói vị sư kia.  Nên nhớ rằng, hạnh nguyện của Bồ tát là độ sinh.  Khi chúng sinh khổ đau kêu cứu, thì các ngài sẵn sàng hi sinh tất cả để cứu họ.  Bồ tát an nhiên đi vào địa ngục chứ không chịu nhập vào niết bàn tịch diệt.  Nếu thế, đức Quán thế Âm đâu cần phát 12 đại nguyện, ngài Phổ hiền đâu có 10 nguyện vương.  Ngài Địa tạng đâu cần nói:  "còn một chúng sinh trong địa ngục, thì tôi chưa thành Phật".  Thì Đức bổn Sư và chư Phật đâu cần phải xả bỏ, đầu, mắt ,tay, chân ,thân mạng trong vô số kiếp để cầu chánh đạo.

            Một điều đáng lưu ý nữa là trong những truyền đơn ông ta cũng như  Diệu Âm đều nói đến đừng chấp trước, phân biệt.  Nếu nói về Tịnh Độ tông, thì ít dùng chữ này, phần lớn nằm trong Tông phái khác, vậy sao họ nhắc liên tục.  Cái không chấp trước và đừng phân biệt ở đây không có nghĩa Phật pháp, mà nó mang tính tuyên truyền:

            - Đừng chấp sư Quốc doanh với các sư của GHPGVNTN

            - Đừng phân biệt Cọng sản với Tự do

            - Đừng chấp đúng hay sai

            - Đừng chấp Tăng hay tục

            - Đừng phân biệt ma với Phật

            Tóm lại người tự xưng là cư sĩ Tịnh Hải không phải là một Phật tử, thì sao lại tuyên dương Phật pháp?  Cho dù không phải Phật tử đi nữa, mà nếu có lòng xiển dương thì cũng không sao.  Nhưng thử hỏi những luận điểm trên đây của ông ta, ai dám bảo rằng đó là xiển dương Tịnh độ.

            Riêng đối với HT Tịnh không, người được người viết nhắc đi nhắc lại nhiều nhất, thì tôi hoàn tòan không biết ngài, cũng chưa nghe Ngài giảng bao giờ.  Tôi không dám có ý kiến gì về Ngài cả, nhưng căn cứ theo người trích dịch, tôi thấy có mấy điều không ổn:

            a)  "Hiện nay người xuất gia chết rồi được gọi là viên tịch ,cách này không được thỏa đáng lắm.  Viên tịch có nghĩa là sống mà chứng đắc.  Nếu chết rồi mà viên tịch thì có ai chẳng chết. Vậy thì ngày nào cũng có người nhập niết bàn". (TN/10/11)

            Tôi không nghĩ  là HT Tịnh Không lại chấp chặt chữ nghĩa mà không biết đến lòng tôn trọng.  Mặc dù chữ viên tịch trong nhà  Phật có nhiều nghĩa và cách dùng khác nhau.  Nhưng lại có một nghĩa là tôn xưng đối với bậc xuất gia khi các Ngài xã báo thân  Không phải là ngày nay mới dùng, mà  đã có từ  lâu.  Cả Phật học từ điển và Hán Việt từ điển đều có ghi rõ.  Điều này làm tôi nhớ lại trong phim tàu do người Việt chuyển âm lại dịch chữ ngộ, nị thành mày, tao, ta, ngươi; mặc dù lúc đó đang xưng hô giữa cha và con, ông với cháu.  Ôi! còn gì văn hóa Việt Nam!

            b) "Người niệm Phật là Tín, Nguyện, Trì danh, Khi sanh đến Cực lạc thì một đời viên mãn, chứng đắc đại Niết bàn". (TN/10/11)

            Tây phương Cực lạc có chín phẩm là vì mức độ tu tập khác nhau.  Thánh là thánh, phàm là phàm, mặc dù có Phàm thánh đồng cư.  Trong Kinh Niệm Phật Ba la mật, chính đức Phật dạy: "Lại nữa, Diệu Nguyệt, nếu có chúng sanh nào chí thành xưng niệm danh hiệu Nam Mô A Di Đa Phật, thì uy lực bất khả tư nghì của danh hiệu khiến cho Tâm thể thanh tịnh mà chúng sinh ấy không hề hay biết, tự nhiên chứng nhập sơ phần pháp thân, âm thầm ứng hợp với Bi Trí Trang nghiêm của Phật, nhưng chưa thể đắc Tam Minh, lục thông, vô lượng đà ra ni, vô lượng tam muội, nhẫn đến chưa thể đắc Nhất thiết chủng trí, chẳng thể đồng đẳng với chư Phật được, mà chỉ thành tựu bước đầu tiên trên lộ trình như thật đạo."

            Nói vãng sanh Cực lạc được Bất thối chuyển, nhưng phàm phu chúng sanh chỉ được Cảnh bất thối chuyển ,nghĩa không còn đọa vào lục đạo nữa.  Còn Vị bất thối chuyển là của hàng Bồ tát.  Ngài là một vị Pháp sư, không lẽ ngài không rõ điều này?  Trong các kinh cũng nói rõ là ai được Phật A D Đà  đích thân đón, ai được thấy hoá thân, ai được thấy Bồ tát, ai được thấy Hóa Bồ tát.  Tất cả tuỳ thuộc vào việc phát khởi 10 tâm (đã ghi ở trước) và tất cả công đức mà hành giả đã có.  Tôi không dám tranh luận với Hoà thượng.  Ở đây, tôi muốn vạch mặt kẻ lợi dụng Phật pháp mà thôi.  Ông này đã từng nói là ông chọn Kinh vô lượng thọ hội tập là vì 5 chữ Thanh Tịnh Bình đẳng giác và sau đó nó lại nói rằng "không chạm đến người Xuất-gia là không Bình Đẳng, là rơi vào nhị tâm "(Đoạn trước).  Như vậy ông ta đã đem chữ Bình Đẳng giác, để xem mọi người như nhau.  Không Phật, không Bồ tát, không cha , không con, không thầy không trò...

            c) "Cả một nước Tàu rộng lớn chỉ có 8 vị sư đi giảng pháp" (TN/19/26) Tôi không dám nghĩ là HT nói như thế.  Bởi vì nói vậy là ngã mạn, là vọng ngữ.  Mặc dầu trên thực tế có nhiều vị lo chùa lo cúng... nhưng không phải là một tỷ lệ quá chênh lệch như thế chứ?  Vả lại, tôi nghĩ khi làm các việc trên, không phải bất cứ ai cũng không giảng pháp.  Các vị ấy có thể tuỳ duyên ,tuỳ cơ mà nói pháp dù chỉ một hai câu.  Giảng Phật pháp không nhất thiết là lên bục cao, giảng đường rộng trường đại học hay pháp hội lớn, mà có thê  giảng bất cứ ở nơi nào cần đến.  Nói như vậy không phải tôi biện minh hay ủng hộ các vị chỉ biết lo chuyện cúng cúng ăn ăn! 

            d) "Xa lìa tất cả vọng tưởng chấp trước thì công đức hiện tiền" (TN/31/10)

            Theo ngu ý, tu tập trong đạo Phật gồm có hai phần chỉ và trì.  Xa lìa vọng tưởng chấp trước chỉ mới làm cho nó ngưng (chỉ).  Thí dụ, giữ 5 giới cấm thì chưa phải có công đức lớn, mà phải làm  10 điều thiện thì công đức mới hiện tiền

            Phật dạy:  "Chư ác mạc tác (chỉ), Chúng thiện thụng hành(tác)  tự tịnh kỳ ý(tác) thị chư Phật pháp".  Như vậy rõ ràng, Phật dạy từng bước một:  Bỏ ác, làm lành, tu Định, Tuệ.  Thiếu 1 trong 3 thì chưa thể gọi là công đức hiện tiền.  Không lẽ chỉ xa lìa vọng tưởng, chấp trước, phân biệt thôi sao, vì chỉ làm được chừng đó thôi, thì chúng sanh chỉ mới hoá thành đá cuội.  Vậy thì Phật dạy 37 phẩm trợ đạo, lục độ vạn hạnh để làm gì?

            - Một điểm nữa, mà tôi nghĩ là quan trọng trong cái âm mưu của nham hiểm này.  Đó là sự rêu rao các vị phải tu hạnh Phổ hiền.  Nhưng người viết chỉ nhìn hạnh phổ hiền ở chỗ moi tiền Phật tử mà thôi !  Ông ấy viết:  "trong Hạnh phổ hiền nói: Cung kính cúng dường chúng sinh là cúng dường Phật.  Từ lâu chúng ta chỉ được dạy cúng dường Phật, cúng dường chư Tăng.  Muốn vãng sanh Cực lạc mà không cúng dường chúng sanh, kể như khó được vãng sanh."  (TN/36/21)

            Bắt lấy một câu trong Phổ hiền Hạnh nguyện phẩm của kinh Hoa Nghiêm mà lừa đảo.  Chúng ta phải rõ thế nào là cúng dường chúng sanh . Kinh viết: "Trong các loài ấy, nếu là kẻ có bịnh, thì tôi vì họ mà làm lương y.  Nếu ai lạc đường thì tôi chỉ cho họ con đường chính.  Nơi đêm tối, tôi vì họ mà làm đuốc sáng.  Người nghèo thiếu, tôi làm cho họ được của báu.  Bồ tát bình đẳng làm lợi ích cho chúng sanh như vậy.  Vì sao thế? Vì bồ tát có thể tuỳ thuận chúng sanh thì chính là tuỳ thuận cúng dường chư Phật"

            Như vậy, cúng dường chúng sinh là thực hành lục độ vạn hạnh, là 37 phẩm trợ đạo.  Chứ không phải như ý đồ của ông ấy.  Trong suốt mấy trang lý luận  quanh co, lòng vòng chỉ nhằm một mục đích là đừng cúng xây chùa, đừng cúng ấn tống kinh sách, đừng cúng dường Tăng mà đọa địa ngục.... (đã nói trước)

            Mười hạnh nguyên của ngài Phổ hiền là đem hết tâm thành mà:

            1.  Lễ kính chư Phật

            2.  Ca ngợi công đức chư Phật

            3.  Nguyện cúng dường chư Phật 10 phương 3 đời 

            4.  Sám hối tất cả nghiệp chướng từ vô thỉ kiếp

            5.  Tuỳ hỷ với tất cả công đức của chúng sanh

            6.  Thỉnh Phật chuyển Pháp luân

            7.  Thỉnh Phật ở lại với đời để độ sanh

            8.  Học tất cả tạng Pháp của chư Phật

            9.  Tuỳ căn cơ chúng sanh mà độ

            10.  Hồi hướng tất cả công đức về vô thượng Đẳng chánh giác

            Như vậy, muốn tu hạnh Phổ hiền thì phải vận hết Bi trí mà cầu đạo cả, mà cứu chúng sinh.  Chứ không phải sống ươn hèn ,bạc nhược.  Nếu còn một chúng sinh khổ đau là Bồ tát còn đau khổ.  Trong Kinh Duy ma cật, Bồ tát nói:  "Bệnh của ta là bệnh của chúng sinh".  Thế đủ biết lòng từ bi ấy cao cả chừng nào.  Đức Địa tạng cũng thề rằng:  "Nếu địa ngục chưa hết, tôi quyết không thành Phật"

            Ở đây thì lại khác, khi dân tộc khổ đau, nhân dân sống nhục, đạo pháp suy vi, thì mắc vào âm mưu của giặc mà rủ nhau vào Phật thất, tạo nên phong trào.  Tu hành là chuyện tối quan trọng, không phải là một phong trào. Tại sao tu thì phải báo cáo cho Tịnh hải  kia  ? Ông ta là ai, quan hệ gì? Đó là một câu hỏi mà mọi người phải biết tự trả lời khi đọc những loại truyền đơn ấy.

            "Chớ hô hào thuyết pháp giảng kinh, thực chất là mượn lời Phật để xu nịnh vua quan, cầu xin một chút ân huệ của thế tục, mua danh bán tước... Nhẫn nhịn đời, nhưng không phải để cho quyền lực đen tối của đời sai sử.  Tuỳ thuận thế gian, nhưng không tự đánh chìm trong dòng xoáy ô trược của thế gian (TT Tuệ Sỹ - tâm thư gởi Tăng Sinh Huế 28-10-2003

            Đáng lẽ ngang đây, tôi muốn tạm ngưng nói về  ông  này, nhưng khi đọc trên mạng lưới của tu viện Quãng Đức tôi lại thấy thầy Thích nguyên Tạng có giới thiệu sách của ông này, nên xin phép được bạch lên rằng:

            "Phật tử phàm phu chúng con vì ngu si thiếu học nên bị mắc lừa thì không sao.  Nhưng với một Tu viện lớn hoằng truyền chánh Pháp mà lại giới thiệu sách của ông ấy thì thật là một chuyện khó tin.  Không biết thầy đã đọc hay chưa, hay chỉ vì một lý do nào đó mà thầy đưa lên mạng.  Theo ngu ý của con, thì khi chọn một cuốn băng, một tập sách hoặc một dịch bản thì ít ra thầy cũng phải biết tác giả, dịch giả là ai.  Cái khổ của Phật tử VN là cả hai tạng Nam và Bắc đều là ngoại ngữ dịch ra, nhất là đối với Hán tạng.  Do đó, người dịch phải hội đủ hai điều kiện là khả năng chuyên môn và khả năng ngôn ngữ.

            1)  Đối với kinh điển, người nói khả năng chuyên môn chính là chư Tăng.  Nói thế, không phải con phủ nhận tài đức của cư sỹ.  Có những cư sỹ thật lỗi lạc, nhưng chỉ là đặc thù và những vị cư sỹ này bao giờ cũng giữ lấy sự khiêm tốn, nhã nhặn, chứ không khoe khoang, khoác lác.  Mặc dù tại gia nhưng họ vẫn có giới hạnh thì mới có thể tin được.

            2)  Về khả năng ngôn ngữ, thì người dịch phải thông thạo hai ngôn ngữ, thiếu một trong hai, thì hỏng mất.  Một tiến sỹ văn chương mà dịch một tác phẩm hóa học thì làm sao hay, đúng được?  Một cán bộ bưng biền vô học mà thuyết pháp giảng đạo, lại dám nói là đắc thần thông, sao thầy có thể tin? cúi xin thầy xem lại.

            Vì vậy, một lần nữa, cần phải vạch rõ Tịnh hải này là ai? Ông ta có đủ các điểm sau:

                        a)  Đại vọng ngũ: " chỉ cần nghe hoặc thấy một vị nói chuyện thì biết thanh tịnh đến đâu, chết đi về đâu "(đắc đạo nhãn, tha tâm thông) " Khá rành ành pháp môn tịnh độ"

                        b) Bất nghĩa:  "Không thăm thầy Đại ân nhân lần cuối vì chủ trương để tâm thanh tịnh"

                        c)  Vô giáo dục:  Viết thư cho Tôn đức mà nội dung là dạy dỗ, sĩ nhục các ngài.

                        d)  Láo khoét, lường gạt:  chủ trương để tâm thanh tịnh vậy tâm nào giải quyết vô số việc, tâm nào đọc vô số thư, trả lời điện thoại.  Tâm nào bóp méo kinh sách, tâm nào năn nỉ xin tiền, lấy tiền làm việc khác rồi gọi là du di?

                        e) Đại độc ác:  Cúng dường Tăng thì đọa địa ngục, đừng ấn tống Kinh, đừng cúng dường xây chùa....... 

            Để thấy rõ thêm về âm mưu của nhóm này, tôi có đọc thêm cuốn Niệm Phật cách nào chắc được vãng sanh.  Đề sách nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng nội dung là một liều thuốc độc.  Ai đã từng đọc qua chắc biết được rằng, cái phần chủ yếu của tựa đề chỉ được đáp ứng bằng vài đọan trích của lời dạy của các Tổ sư mà thôi.  Phần chủ yếu ông ta viết không liên quan đến "cách nào" cả. Hơn nữa, Tịnh hải chưa bao giờ niệm  Phật sao có thễ biết cách nào để niệm ? Trước đây ông ấy bảo rằng chỉ ấn tống kinh nào liên quan đến việc vãng sanh thôi, nếu không thì đọa địa ngục!  Vậy tại sao lại dẫn kinh Lăng nghiêm?  Nếu một người có đạo tâm thực sự thì chỉ nói, hoặc đặt nặng vào chổ Bồ tát Đại thế chí trình bày niệm Phật viên thông.  Nhưng không , ở đẩy ông ta lại dẫn đi lối khác.  Mục tiêu của ông rõ ràng là dùng kinh Lăng nghiêm để tấn công Tăng già, đè bẹp Tăng già, coi thường Tăng già.

            Cuối sách còn có lời kêu tự cứu, mà mục đích là kêu gọi lật đổ truyền thống: "vì chúng sanh, vì ông bà tổ tiên mà nghiên cứu tận tường hầu trình bày cho chư Tăng ni, xin chư vị ấy cải bỏ, sửa đổi cách tu hành từ lâu nay.  Chúng tôi gọi đây là tự cứu.  Chúng ta phải thông cảm, vì chư Tăng Ni đi tu hồi nhỏ, vào chùa nghe lời Thầy tổ dạy không dám cải biến.  Cho nên chư vị vẫn áp dụng theo cách thức xưa cũ, nghĩa là hướng dẫn cho chúng sanh tu phước và chỉ biết lạy Phật cầu xin Phật cho sự bình an và cầu siêu cho vong linh". Chư Tăng có Thầy Tỗ chỉ dạy mà tu sai ,vậy Tịnh hải  là ai ? Đòi hỏi quí vị nghiên cứu, nhưng nghiên cứu cái gi ? Nếu chỉ học mà không hành, thì kiến thức ấy chỉ là đồ bỏ .Người học Phật ai mà không biết chuyện Ngài A nan thị hiện trường hợp đa văn mà không tu rồi chứ ?

            Ông ta lại còn đả kích lể Vu lan:  "Người Phật tử chờ tới ngày Vu lan đi chùa làm lễ, để lo cho ông bà cha mẹ đã chết từ vô số kiếp hay lo cho cô hồn vất vưởng không ai cúng kiến đây?

            Việc tổ chức lễ Vu Lan là do đức Phật đích thân chỉ dạy.  Hủy báng lễ này là hủy báng Phật.  Hắn tự xưng minh liễu đạo, chức cao, thế mà lại hỏi:" lo cho ông bà cha mẹ hay lo cho cô hồn vắt vưởng"  là một thứ ngu si không thể nói được.  Hắn không hiểu cô hồn là ai?  Tôi không tin.  Tôi tin hắn hiểu rõ rằng trong vô số cô hồn ấy có cả ông bà cha mẹ nhiều đời nhiều kiếp, như lời Phật dạy.  Nhưng tại sao hắn chống lại sự cúng này ? 

            Dể hiểu thôi ! Cọng Sản VN rất sợ điều này.  Bởi vì lễ cúng cô hồn sẽ  nhắc nhở đến những oan hồn uổng tử mà chúng đã giết trong mấy chục năm qua.  Nào là cuộc thanh từng đãng phái sau năm 1945.  Nào là những oan hồn của cải cách ruộng đất.  Nào là oan hồn của tết Mậu thân.  Nào là oan hồn của Tư sản mại bản.  Nào là oan hồn trong ngục tù cải tạo.  Nào là oan hồn của những người vượt rừng vượt biển tìm tự do.... Cho nên, khi văn sớ đọc lên, là chúng phải nghe bản án muôn đời của chúng.  Người dân nghe lòng họ sẽ sống lại nổi than oán, hận thù loài cộng sản vô nhân.  Chúng sợ lắm.

            Trong thư này cũng như các truyền đơn khác, chúng luôn luôn kêu gọi cư sĩ nổi dậy lật đổ Tăng già, đạp bỏ truyền thống.  Thậm chí  còn trơ tráo bảo rằng, nếu Thầy (Cô) không cho lập Phật thất thì "Mượn chùa" để lập Phật thất. Đó là lời kêu gọi nỗi lọan trong chốn thiền môn !!! Hãy coi chừng Địa ngục sẽ hiện tiền!!!

            Người viết luôn luôn tán tụng những "cán bộ tôn giáo" của CS, bằng cách đưa ra những chuyện động trời như:

            - Thầy Thiện Thông học lớp 8 mà dịch kinh luận còn hay hơn các bậc cao Tăng thạc đức

            - Đạo sư DuyTuệ  thì khi thọ giới,  Thầy truyền giới hỏi Pháp Danh là gì ông ấy nói "Đạo sư Duy tuệ" Tức là tự thọ vậỵ  Chưa thọ giới mà đã là Đạo sư ??? Rồi Y hậu thì quái đản, hỏi ở đâu mà ra ,thì nói do người Hà Nội lập mẫu, may tặng.  Rồi thì đi thuyết pháp...  Khi hỏi lý lịch thì trả lời:  "Người trước đã qua, người nay không lý lịch"!!!

            - Thầy Chân tín chùa Hoằng Pháp Hóc môn là Bồ tát tại hiện (Theo tôi thì đây là chỉ huy trưởng trạm tiền phương của phong trào Phật thất mà T.H đang vận động dư luận để mời qua Mỹ thuyết pháp Mác Lê Hồ)

            - Thầy Minh Phát là Bồ tát.  Học lớp 3 mà giảng giải Kinh sách, viết kệ làm thơ chữ Hán, câu đối tuyệt vời..

            - Cư sĩ này cư sĩ nọ vãng sanh , xá lợi...

            Tất cả ý đồ ấy chỉ nhằm một mục đích như CSVN đã từng làm là nâng nông dân thiếu học lên làm chủ đất nước đó thôi.  Nhưng trong thực tế, nó có để cho nông dân ngu dốt điều hành quốc gia hay không? Dĩ nhiên là không.  Mà chỉ để những thằng ngu dốt làm con thiêu thân cho tập đoàn ngu dốt là đảng cộng sản VN.  Còn việc  chụp lấy HT Tịnh Không thì có lợi gì?

            - vì HT là người Trung quốc,  đưa ngài lên thật cao chỉ nhằm hạ thấp Tăng Sĩ  VN

            - Chụp được nhiều câu trong bài giảng của ngài để lợi dụng

            - Đã cài đặt sẳn "cán bộ tôn giáo" ,  ngay trong số đệ tử của ngài như sư Ngộ Thông chẳng hạn .Người mà ông ta đang vận động  để đưa "cán bộ" đi giảng pháp Mác Lê Hồ như sư Chân tính VN.

            - Lợi dụng danh tiếng để bán băng, bán sách, bán máy chip...

            Trên đây là hoàn toàn sự thật, do chính tác giả nói ra, chứ không phải tôi dùng lý luận để bắt bẻ.

            Công cuộc đấu tranh dành tự do cho dân tộc và Đạo Pháp đang đứng trước nhiều gay go phức tạp.  Những con sư tử trùng đang lẩn khuất trong huyết quản chúng ta.  Do vậy, sống không thể không cảnh giác.  Phải nhận rõ chúng la ai?

                        Ta biết mi bọ rùa

                        Găm nhắm tàn dãy bí

                        Ta vì đời thiệt hơn

                        Khổ nhọc mòn tâm trí

                        Ta biết mi là dế

                        Cắn đứt chân cà non

                        Ta vì đời đổ lệ 

                        Nên phong kín nổi hờn

                        Ta biết mi là giun

                        Chui dưới tầng đất thắm

                        Ta vì đời thiệt hơn

                        Đêm nằm mơ tóc trắng (TT Tuệ Sỹ- ta biết)

Đến đây, tôi nhớ  lại một câu thơ nghe có vẻ ngộ nghĩnh mà xót xa chua chát:

                        Đôi dép cao su đè đầu tuổi trẻ

                        Chiếc mũ tai bèo bịt kín tương lai

            Tuổi thơ ơi !  Còn chi nữa - Khi mà những đôi dép râu kia đã trở thành phụ mẫu chi dân.  Một hệ thống bạo quyền đã bóp nghẹt tự do, thì tương lai kia đã trở thành mờ mịt xa vời.  Con người chỉ còn là "loài thú hai chân" để phục dịch cho mưu đổ thống trị độc tài.  Mẹ Việt Nam cũng ngậm ngùi rơi lệ, làn tóc xanh mướt của hơn 4000 năm văn hiến cũng đã phai màu:

                        Mẹ ngồi đó những nét sương trên tóc

                        Làn da nhăn in năm tháng những màu

                        Mắt vời xa

                        Như ôm trọn thương đau.

            Bởi vì:

                        Trong tim mẹ những giọt sầu cô đọng

                        Cả đời con băng bó vết thương đau

            Cả mẹ lẫn chúng con đang phải gánh chịu một niềm đau vô tận khi mà cái thanh bình giả dối chợt đến.  Khi những đứa con hung tàn vênh vang tự đắc, thì những đứa con hiền ngoan phải lao vào tù ngục, phải trốn chạy tứ phương.  Phải tìm cái sống trong cái chết.  Đứa may mắn đến được nước người sống tha hương với nhiều tủi nhục, đứa lên rừng thí cho cọp đói, đứa xuống biển bị cá nuốt thây.  Đứa chết trong tù đày lao cải.  Đứa ngã gục nơi rừng thiêng nước độc của cái kinh tế mới dã man.  Đứa chết, đứa cụt tay, què chân vì tháo mìn ,gở bẫy.  Mẹ lại còn đau đớn dữ dội khi biết rằng có những đứa con dù là rất ít, khi đã bước vào cửa Phật mà còn lắm tham lam, tàn hại đồng môn, khinh khi thầy tổ.  Đến nỗi biến đạo tràng truyền giới thành cuộc mít tinh.  Mặc áo vét đỏ, hoan hô, đã đảo theo lệnh ác chủ, làm nhục tông môn.  Vài đứa đã ra được ngoài vòng, cũng vì lợi danh mà quay về làm tôi tớ.  Thiệt là hủy nhục cha ông, tàn hại hậu thế.  Thậm chí còn giải kinh ,viết sách bôi bác Phật trời.  Ôi! cái thế thái nhân tình:

                        Thớt có tanh tao ruồi mới đỗ

                        Gang không mật mỡ kiến bò chi (NBK)

            Vì thế mà khi nhìn những lá cờ đỏ máu, ta thấy cả một khung trời tang thương oán hận.  Người không còn tình cảm, vật xơ xác điêu linh, cỏ cây cũng ngậm hờn nuốt tủi.  Những hảnh diện của rừng vàng biển bạc, nay chỉ còn lại rừng khô biển cạn.  Thân thể mẹ hiền cũng cắt xén hiến dâng.  Cái nổi oán hận ấy đang dâng trào trong những trái tim yêu tính tự dân tộc và một ngày không xa nó sẽ dung hợp để trở thành một ngọn triều dữ dội xóa sạch thương đau:

                        Phố xưa nắng đỏ cờ hồng

                        Người yêu cát bụi đời không tự tình

                        Sầu lên thế kỷ điêu linh

                        Giấc mơ hoang đảo thu hình tịch liêu

                        Hận thù sôi giữa ráng chiều

                        Sông tràn núi lỡ nước triều mênh mông (TT Tuệ Sỹ - Phố trưa)

            Nhưng dù thực tại là thế nào đi nữa, chúng ta vẫn tin là lịch sử VN đã chứng minh cho kẻ thù thấy rằng, đất nước Việt Nam là của người VN.  Không ai có khả năng chiếm hửu được ,dù bất cứ dưới hình thức nào.  Vua chúa Tàu phương Bắc đã 3 lần xâm chiếm suốt cả ngàn năm, nhưng không thể đồng hóa được.  Giặc Pháp cướp nước gần 100 năm cũng không thể nhuộm thâm được Dân Tộc Việt:

                        Nam quốc sơn hà nam đế cư

                        Tuyệt nhiên đinh phận tại thiên thư

                        Như hà nghịch lỗ tai xâm phạm

                        Nhữ đẵng hành khan thủ bại hư.

            Kẻ thù của dân tộc Việt, nhứt định phải bị đánh bại, dù kẻ thù ấy là nội thù hay ngoại thù, đó là định nghĩa của quyết định cuối cùng.  Tình thế hiện đang thách thức chúng ta, những người yêu dân tộc. Nhưng hiện nay thì kẻ thù cũng đội lốt dân tộc để thực hiện một chủ nghĩa bạo tàn đã lổi thời ,chủ nghĩa Mác Lê.  CSVN biết rất rõ rằng, sở dĩ nó chiến thắng gần 30 năm mà không thể khống chế toàn dân, là vì mạng mạch quốc gia dân tộc gắn liền với Phật giáo VN.  Đó là lý do tại sao nó phải tiêu diệt Phật giáo.  Không phải đến bây giờ nó mới chủ trương tiêu diệt Phật giáo, mà ngay từ những ngày đầu 1945.  Sau khi nó cướp được chính quyền .Và sau đó:  "Năm 1951, ông Nguyễn duy Trinh, chủ tịch UB kháng chiến liên khu 5, đại diện chính phủ trung ương tuyên bố rằng:"  Phật giáo đã đến lúc cáo chung"  Ông Trinh nêu đích danh Phật giáo, không nhắc nhở hay công kích tôn giáo khác.  Thế là sang năm 1952, chính quyền kháng chiến bắt quần chúng Phật tử phải rời bỏ hàng ngũ Phật giáo...!! (Đức đệ tứ Tăng Thống - thư gởi Tổng bí thư Đảng CS và chính phủ VN ngày 21-4-2000).  Nói một cách chân thực thì, trong cuộc xâm lăng của Pháp, Thiên chúa giáo VN đóng một vai trò quan trọng, thế nhưng CSVN không hề đá động gì tới.  Thì tại sao PGVN không làm chính trị, không có tổ chức chặt chẽ như Thiên chúa giáo hay các tôn giáo khác, mà CS vẫn cố tình tiêu diệt..  Bởi vì, CS là con dòi trong xương.  Nó hiểu rằng, dù không có tổ chức chặt chẽ , nhưng hầu như Phật giáo chiếm đại đa số quần chúng.  Họ lại có lòng "Tôn sư trọng đạo", dễ nghe lời quí thầy.  Do vậy nó đã tưởng tượng ra một đối lực đáng sợ.  Hơn nữa, kinh nghiêm lịch sử đã chứng minh điều đó qua hơn 2000 năm lịch sử rồi.  Trong lúc các đạo khác dù có tổ chức, có hoạt động ,nhưng không nguy hiểm ,vì tỷ lệ quá thấp.  Dù ai có công nhận hay bài bác, thì mạng mạch quốc gia dân tộc và Phật giáo vẫn là không hai không khác.  Mục đích của Phật giáo là: "Dân tộc, hoà bình từ bi cứu khổ". (Thư Đức Tăng thống đã dẫn trên)

Chỉ nói từ tháng 4-2003 trở lại đây thôi, thì chúng ta cũng rõ âm mưu của chúng.  Đối với Phật giáo thì dùng chính sách xoa rồi đấm.  Còn đối với Thiên chúa giáo thì giả đấm rồi xoa.  Vào đầu tháng 4-2003, chính Thủ tướng Khải đã tiếp đón Đức Tăng Thống và ngõ lời xin lỗi, mong Ngài từ bi hỷ xã và tự củng cố lại Giáp hội.  Nhưng đến tháng 10-2003 sau khi ngài tổ chức Tiền đại hội 9, và chỉ thị cho văn phòng II ở hải ngoại Tổ chức Đại Hội bất thường của giáo hội, thì chúng bắt đầu đàn áp dữ dội.  Cũng trong thời gian mấy tháng qua, thì Giáo hoàng La mã phong Hồng y cho Tổng giám mục Phạm minh Mẫn, Hà nội phản đối rầm trời.  Cương quyết không chấp nhận, nhưng mấy ngày sau lại ca bài chúc mừng, tán tụng.  Tại sao như thế?

            Vì đảng cộng sản vốn là phi dân tộc, phi nhân bản.  Nó không cần nhắc đến quốc gia dân tộc.  Đã đang tâm bán nước cho Tàu cộng, giờ thời đến lúc há miệng hứng lấy Kim tiền của những nước mà nó từng gọi là bọn đế quốc, là kẻ thù dân tộc.  Nhất cử lưỡng tiện, vừa có tiền xài lại vừa rảnh tay để tiêu diệt PGVN.  Ở trong nước thì một mặt dùng bạo lực đàn áp GHPGVNTN, một mặt thì dụ dỗ, mua chuộc, cưỡng bức một số tăng sỹ để thành lập GHPGVN để làm tay sai cho chúng.  Thậm chí còn xúi dục biến giới trường thành nơi hoan hô, đá đảo.  Sư mặc áo vét đỏ la lối om sòm.  Ôi ! còn chi nhục nhã hơn ! Đáng hận, đáng thương thay những bậc tu hành mà Phật tử từng kính mến.  Ôi ! HT Trí tịnh, HT Từ nhơn ! còn các sư Minh Châu.  Trí Quãng ,Thanh tứ thì chúng ta đã biết họ là ai rồi.  Không đáng tiếc.

            Hiện nay, bàn tay chúng đã vươn ra hải ngoại.  Nào là giao lưu văn hóa, nào là lập ban Việt Kiều... Đã kết cấu với bọn người man rợ, ham chuộng tiền tài, mơ ước danh hờ.  Mới hôm nào đây trốn chui trốn nhủi , để vượt biển tìm tự do.  Tìm cái sống trong cái chết.  Hoặc là đã ngắc ngoải trong các trại tù tập thể.  Bây giờ` đã quay ngược 180 độ rồi.  Những người này đang núp dưới nhiều chiêu bài để công khai hoạt động.  Họ là một thách thức lớn đối với người yêu nước thương dân.

            Một trong những âm mưu tiêu diệt Phật giáo đã được khởi sự, đó là "Phong trào Phật thất".  Ở trên tôi đã trình bày về tài liệu thứ nhất.  Nay thử nhìn qua một tác phẩm thứ 2:  "Kinh nghiệm niệm Phật và những chuyện luân hồi"

            Đó là một cuốn sách vô cùng độc ác, vừa miệt thị PG vừa đe dọa Phật tử.  Thế mà có người cúng dường để ấn tống !!!.  Hởi ôi!!!

            Tổng quát mà nói, thì tài năng của một thiếu phụ  hầu như không biết chữ.  Mười bốn tuổi đã phải lặn lội buôn bán rồi.  Hai mươi tuổi đến Mỹ, rồi thì chồng bỏ, con thành du đãng... (Tự thuật).  Làm sao có khả năng để viết một cuốn sách

            dày 260 trang với 60 tiểu mục.  Không những thế mà còn hứa hẹn cho ra đời đứa khác.  Mặc dù phần lớn của cuốn sách giả vờ như chỉ là một người khờ khạo.

            Nhưng đọc kỹ, tôi thấy rằng văn cách của mỗi đoạn không giống nhau.  Điều ấy cho thấy rằng đây là tập thể viết những đề tài cho trước, chứ không

phải một cá nhân.  Tôi không nhắm vào việc phân tích sự chứng đắc hay không chứng đắc, bởi nói cũng bằng thừa.  Tổ thứ 13 của Tịnh độ tông là ngài

Ấn quang Đại sư còn nói là tiếc thay không đủ tài đức để niệm Phật đến nhất tâm bất loạn ,huống hồ một ác nữ ma cô.  Lại nữa, thầy của Diệu âm  là Tịnh Hải

cũng đã trích kinh sách nói rằng ai tiết lộ mà chưa chết ngay thì đều là giả (Trong cuốn niệm Phật cách nào để được vãng sanh)

            Ngay trong những trang đầu của cuốn sách Diệu âm viết:  "...con xin cúi đầu đảnh lễ cảm tạ ân đức của thầy Trú Trì Thích Chân Tính,

...nhờ lòng từ bi của quí thầy nên đâu đâu cũng có phong trào Phật thất, trong cũng như ngoài nước..."( thầy lãnh tụ)

            "Con xin cúi đầu đảnh lễ cảm tạ ân đức của Bác cư sĩ Tịnh Hải" (thầy hướng dẫn trực tiếp).  Rồi đến trang 12 thì  truy kích PG ngay tức khắc:  "Nhưng

tiếc thay quí thầy chỉ đưa ra  lý thuyết và thực hành mà không đưa ra bằng chứng nhiệm mầu, nên lòng của chúng sinh hoang mang không dám tin".

            "...muốn độ chúng sinh, cần phải có 3 yếu tố căn bản lý thuyết thực hành và bằng chứng vì bằng chứng là niềm tin".  Những câu

này là diễn giải quan niệm của đảng CSVN đối với PG:  "yếu tố duy tâm đã chi phối thế giới quan và nhân sinh quan của Đạo Phật .Khi xem xét

thế giới và con người, dẫn tới tính chất không thực tế của Đạo Phật trong đời sống tâm linh và thế tục."  (Trích từ thư phản kháng của HT Quãng độ ngày 27-9-99)

Có người học Phật nào lại đòi bằng chứng mới tin?  Nếu không bằng chứng thì không cần tin.  Đó là lập luận của CSVN.  Phật là đấng Đạo

sư chứ không phải tạo hoá.  Phật chỉ đường cho chúng ta đi .  Nếu tin  thì hãy làm theo lời Phật, chúng ta tự tìm bằng chứng.  Ví dụ

như có một người đã từng đến New York, bảo chúng ta rằng ở đó có một cái tháp chọc trời ,nếu muốn xem, ngươi hãy đến đó.  Vậy

chúng ta buộc người ấy phải đem tháp về đây tôi mới tin hay sao?  Nếu đã nói như thế tức  là không tin.  Nếu không đủ lòng tin với Thầy ,với bạn

thì đời này chẳng làm được gì cả.  Đặc biệt đối với Tịnh độ tông, Tín là trước hết.  Nếu không có tín tâm là không phải Phật tử, là không thể

niệm Phật.  Vậy sao nói rằng chứng dắc.  Đức Phật không hề bảo rằng, nếu ai được vãng sanh thì sẽ có xá lợi.  Mà Phật chỉ dạy rằng nếu

muốn chắc được vãng sanh thì phải phát 10 thứ tâm (đã dẫn).  Do đó, những ai chỉ ưa chuông xá lợi mà tu thì không phải là Phật Tử và nhất định không thành. 

Tóm lại , chúng chỉ mượn cớ để cho rằng đạo Phật là không tưởng đó thôi.  "Đạo phật không vượt qua giới hạn không tưởng vệ sự vật hiện

tượng, nên đã phạm sai lầm trong khi kêu gọi lòng từ bi, bác ái chung trong xã hội có phân biệt giai cấp"  (Tổng cục chính trị CSVN). 

Đừng mắc mưu!

            Trong trang 17, Thiếu phụ viết: "ông Phật đã bị mê man bất tỉnh rồi".  Phật sao lại mê man?  Phật tánh vẫn thường hằng. Nơi chúng sanh, Phật

tánh không được biểu lộ nên không có diêu dụng.  Còn Phật tánh nơi bậc giác ngộ thì đã được hiển bày nên vô cùng diệu dụng.  Khác nhau

chỉ có chừng đó thôi.

            Trang 21, lại viết: "nếu ai tự xưng là đệ tử Phật mà không niệm Phật đều là đệ tử ma giả dạng".

            Thật buồn cười ! Pháp môn tu có vô lượng,  niệm Phật cũng là một pháp môn mà thôi.  Hơn nữa, niệm hay không niệm, không cần ai biết cả.

Ý của người viết, là ai không vào trong khối "cán bộ tôn giáo vận của phong trào Phật thất" thì là ma cả.  Niệm Phật là để cầu vãng sanh chứ

không phải cầu danh, cầu lợi.  Đức Quán Thế Âm Bồ Tát dạy rằng: "Bất cứ chúng sinh nào tuỳ thuận khế kinh mà xưng niệm danh hiệu Nam

Mô A Di Đà Phật với tâm Vô Cầu thì sẽ phát ra những công đức vô uý bất tư nghị.  (Kinh niệm Phật Ba La mật).

            Do đó, niệm Phật, mà không có tín căn, chỉ mong cầu chết rồi để lại Xá lợi, thì 100 phần trăm không thành.  Đức Phật dạy:

"vì lòng tin là mẹ đẻ của tất cả công đức vô lậu, lòng tin là cửa ngõ nhiệm mầu đưa chúng sinh về nơi kho báu Phật pháp"(Kinh niệm Phật

Ba la Mật).  Đức Phật cũng đã chỉ rỏ bảy chổ mà chúng ta phải tin.

                        1.  Tin vào lý nhân quả

                        2.  Tin kiếp sống thế gian vô thường

                        3.  Tin rằng 6 nẻo luân hồi thật là nguy hiểm chướng nạn

                        4.  Tin rằng Phật pháp chính là đạo giải thoát, trí tuệ, từ bi ,diệt khổ...

                        5.  Tin tất cả các pháp đều do tâm thể của mình tạo ra

                        6.  Tin bản nguyện của Phật A Di Đà là chân thật, rốt ráo, tối thắng

                        7.  TIn rằng niệm Phật vãng sanh là môn tu duy nhất cho hết thảy mọi người (Lược trích kinh Niệm Phật Ba La Mật).

            Để thuyết minh về kinh nghiệm niệm Phật, Diệu âm viết:  "Một ngày trước khi tôi nhất tâm, cả ngày hôm đó tim tôi nóng hổi đầu tôi

cứng như một cục đá đặc ....Tôi giận quá, dùng hai tay đập vào đầu, mong cái đầu tôi tỉnh lại..."

            Tất cả điều này xảy ra là do kết quả của bọn yêu ma quỉ mị suy nghĩ để phá hoại Phật pháp.  Hiện tượng của địa ngục bức

bách khổ sở, chứ không phải là triệu chứng của người sắp bước vào an lạc.

            Đức Phật dạy:  "Mà chỉ đem tâm thể ấy duyên mãi với danh hiệu Nam Mô A Di Đà Phật.  Không bao lâu, người niệm Phật tự nhiên đi

vào chổ vắng lặng, sáng suốt, an lạc, cảm ứng với nguyện lực của đức A Di Đà, thấy mình sanh vào cỏi nước cực lạc". (Kinh niệm Phật Ba La Mật)

            So hiện tượng trên với lời dạy của đức Bổn sư thì hoàn toàn sai khác.  Vì sao thế? Vì nó niệm Ma !

            Về mặt tuyên truyền mà xét thì thiếu phụ này chẳng có niệm Phật chi cả,  tự bày đặt để đe dọa đó thôi.

            Mục đích  là đọa rằng, ai niệm Phật sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, chứ không phải  tuyên dương Pháp môn niệm Phật đâu.  Thận trọng

                        Sông sâu trăm dặm dể dò

                        Lòng người một tấc khó đo lòng người

            Đọc những câu:

                        "tôi thấy rõ hết Pháp của thế gian"

                        "Lặn hụp bao nhiêu kiếp, mãi đến bây giờ mới thấy được bờ giác" (trang 36).

            Lại một vô thượng sư nữa ra đời!!! (Thanh Hải, Tịnh Hải, Diệu Âm)

            Nhưng sau đó trang 37  lại viết:  "Sau khi nhất tâm tôi có ba điều nghi"  Vừa tuyên bố thấy rõ hết pháp của thế gian, nay lại còn nghi?

Đã đến bờ giác còn nghi? Đây là một sự độc ác vô bờ.   Không phải nói tự thân, mà  nói  là Phật tuyên bố thành chánh giác cũng vẫn

còn chưa biết hết.  Tâm con người vốn là nghi kỵ mà.  Vì vậy CSVN luôn luôn chủ trương đấu tranh giai cấp.  Nó coi thường trời Phật thánh hiền:

                        Thằng trời đứng ra một bên

                        Để cho thủy lợi đứng lên thay trời

          Xin         đọc thêm những câu:

                        "Nên đã nhiếp thọ được thần lực chư Phật" (trang 28)

                        "Đủ thần lực để chiêu cảm chư Phật"

như vậy đã biết sự khinh hủy đối với chư Phật như thế nào.  Phật không nhiếp thọ người niệm ,mà người niệm  nhiếp thọ Phật.  Phật không chiêu cảm được

người niệm, mà người chiêu cảm Phật.!

            Thật là ghê gớm ! và thật đáng thương cho mấy người cúng dường để ấn tống.

            Một người đã đến bờ giác rồi mà ngôn ngữ lại còn tệ  hơn kẻ phàm phu:

                        Khen chê chửi trách chuyện của đời

                        Đời là giả cần chi chấp trước

                        Bút giả tôi đặt kệ viết bài

                        Đã chấp nhận khen chê chửi trách(Trang 53)

                        -

                        Khen chê chửi trách chuyện của người

                        Mưa nắng ngày đêm chuyện thiên nhiên (Trang 81)

                        -

                        Còn tôi từ ngày đặt bút viết cuốn sách này để nói lên sự chứng nghiệm của tôi, tôi đã chấp nhận mọi hậu quả (Trang 231)

                        -

                        Nếu như tôi bịa đặt nói sai, xin cho tôi bị đọa địa ngục vĩnh viễn không được siêu thoát hay hồn phách bị tiêu tan (Trang 232)

            Ai có thể tưởng tượng được rằng một người chứng đắc giải thoát lại có một thứ miệng mồm chanh chua quái đản, thề thốt độc hại như thế.

Ở đây tôi muốn nhấn mạnh đến một câu:  "tôi chấp nhận mọi hậu quả".  Thử hỏi cái gì là hậu quả và tại sao phải chấp nhận?  Viết cuốn

sách trình bày Kinh nghiệm Niệm Phật tại sao phải sợ?

            Chổ này bọn chúng đã dại dột nói ra mục đích của chúng rồi.  Tài liệu này viết mới mục đích:

                        1.  Đe dọa người Niệm Phật (đã nói ở trên)

                        2.  Loại bỏ Tăng già: (nhà là chùa - tâm là phật - Kinh là thầy. Tìm chi cho nhọc thời gian không còn) (trang 98)

                            -  Tu tại gia hay tu ở chùa đều là tu xuất gia (trang 97)

                            -  Thời nay lẫn lộn chánh tà, khiến cho chúng ta hoang mang không biết nên qui y với thầy nào (trang 96)

                            -  Chúng ta không cần đi đâu để tìm thầy qui y (trang 95)

                        3.  Tuyên bố chủ trương của CSVN:

                            - Phật giáo không phải là một tôn giáo (một tiểu đề- trang 68)

                            - Phật không phải là giáo chủ (trang 75)

                        4.  Tuyên bố mệnh lện của CSVN đối với giáo hội PGVNTN

                            -  Chỉ có bị đau nó mới tỉnh, cũng như kẻ say rượu ,chúng ta nói gì nó cũng không nghe, không tỉnh được.  Chỉ có đánh hắn

                        thì mới tỉnh... Đòn đau nhớ đời, té đau mới tỉnh. (trang 146-147)

            Vì  biết được rằng, khi tuyên bố rằng Phật không phải giáo chủ.  Đạo Phật không phải Tôn giáo, thì tất nhiên Phật tử VN tại Hải

Ngoại sẽ phản ứng dữ dội.  Và tuyên truyền hành hạ trẻ em là trái với Pháp luật Hoa Kỳ.  Người Việt sẽ thưa kiện  trước toà.  Nhưng

vì trung kiên với đảng CS nên đành phải chấp nhận mọi hậu quả nếu có.

            Vì hai định nghĩa trên này, Phật giáo VN đổ không biết bao nhiêu máu và nước mắt.  Từ dụ số 10.  Đến Triều Ngô đình Diệm -

Nguyễn văn Thiệu và Đảng CS hiện nay.  Có ai nghe lòng đau, có ai nghe khắp trời Việt đã tràn đầy khí oan khiên của muôn dân.  Có ai

nhớ hình ảnh của ngài Quãng Đức và các vị Thánh đã hiến thân mình cho Đạo Pháp sinh tồn.  Có ai thấy những Phật tử thân thương đã bị

chôn sống, đã bị tù đày, đã bị tật nguyền vì đấu tranh cho sự tồn vong của Phật giáo ,của dân tộc.

            Kết quả của Phong trào Phật thất sắp đến hồi chung kết ,cũng có nghĩa là Phật Giáo VN sẽ trải qua một giai đoạn bi hùng.  Mà trong

đó người Việt hải ngoại - nhất là Phật tử phải thấy điều đó!

             Thiếu phụ gian ác này lại còn khẳng định:  "Đạo Phật là đạo từ bi đã có gần 3000 năm, nhưng chưa ai đổ một giọt máu vì đạo Phật" (trang 68)

            Một câu này thôi, hẳn đã hoàn toàn phủ nhận tất cả Thánh Tử đạo của Phật giáo thế giới.  Ấn độ bị Hồi giáo xâm lăng trong thế kỉ

13, biết bao nhiêu chùa chiều đã bị phá đổ hoặc chiếm dụng, biết bao Tăng sĩ đã bị tàn hại.  Phật giáo Trung quốc và Việt Nam cũng tương tự

như thế.  Riêng tại VN những giai đoạn từ 1945 đến giờ, biết bao nhiêu máu đã đổ.  Thế mà những người tham gia "Phong trào Phật thất"

lại cúng dường cho nó để phát triển.  Những kẻ bị lầm thì không nói gì.  Còn những người biết mà vẫn theo thì rõ là một kẽ tàn nhẫn

ghê gớm.  Không những đang tay giết GHPGVNTN hiện nay, mà còn làm nhục Tổ tông, phụ bạc Thầy tổ, bán đứng Thánh Tử đạo,

coi thường sự hi sinh của Phật tử.  Quá tàn nhẫn, Quá tàn nhẫn!!!

            -Thay mặt cho CSVN, Thiếu phụ đã chỉ thị rõ ràng cho những kẻ thi hành tội ác:

            1.  Về mặt tâm lý, càng bình tỉnh càng tốt, đừng để cho chúng nắm được yếu điểm của chúng ta

            2.  Hành động cứng rắn rõ ràng và không nhượng bộ.

            3. Phải can đảm nhìn nỗi đau của mình (trang 146)

Luận điệu này hoàn toàn cũ rích, chẳng đe dọa được ai.  Nhưng tôi cảm thấy một niềm đau đớn vô biên.  Bởi vì, nếu ở trong nước;

Thầy Tổ, đồng bào của chúng ta phải nghe chịu trực tiếp thì không nói làm gì.  Đằng này, chúng ta, những người đã vì sự gian ác của

CS mà phải rời xa Tổ quốc.  Thế mà bây giờ, cũng những bàn tay của người tỵ nạn, lại nối giáo cho giặc để chúng ngang nhiên tuyên bố

thách thức chúng ta.  Mối hận này thật khó nhẫn.

            Tạm ngưng ngang đây, dù rằng còn nhiều điều phải nói.  Tôi quan niệm rằng biết mà không nói là bất nhân .Vì vậy, tôi dám đem chỗ

thấy biết nông cạn của mình mà trình bày đó thôi.  Tôi không phải là một người trí thức, lại không phải một Phật tử giỏi.  Mà chỉ là một

người ở vào hạng thấp kém nhất của xã hội.  Nhưng tôi có một trái tim chất chứa đầy tình tự Dân Tộc và có một niềm tin vững chắc nơi đạo Phật.

 Tôi tôn thờ Thầy tổ, kính trọng Tăng già, thương yêu đạo hửu.  Vì thế mà tôi mới viết bài này.

            "Các bạn hãy tin rằng các bạn sinh ra để làm những việc lớn lao.  Các bạn đừng để tiếng chó sủa làm các bạn sợ hãi.  Không. 

Ngay đến tiếng sấm sét cũng đừng sợ.  Hãy vươn lên và làm việc. 

            Tổ quốc các bạn cần những trang anh tuấn.  Hãy dũng cãm và đứng vững như tảng đá.  Sự thật bao giờ cũng chiến thắng

            Cái mà dân tộc bạn mong muốn là một ngọn lửa mới làm sống dậy sức sống hình hậu trong mạch máu quốc gia.  Hãy can đảm.

Người ta chết có một lần.  Đừng nhu nhược."  (Đức tin - vivekanada - HT Thích Quãng Độ dịch)

            Là một Phật tử, một người đang học và tu theo Tịnh độ tông, tất nhiên ai cũng muốn cho Pháp môn niệm Phật được quãng bá

rộng rãi, để tất cả chúng sanh được lợi lạc.  Nhưng vấn đề tiên khởi là muốn tu không bị lầm lạc, thì phải học.  Muốn học thì phải có Thầy

và tất nhiên phải học với Thầy mà chúng ta biết chắc rằng ngài là vị Tăng già chân tu,  chứ không phải là "cán bộ tôn giáo".  Khi đọc vào

những giòng chữ do lão Tịnh hải ấy viết rằng khi tìm chọn thấy để học là đoạ địa ngục.  Nếu không phải mang ý đồ xấu để buộc người ta

phải chấp nhận những tà sư (cán bộ tôn giáo của chúng)  Thì là gì? Đó là chỗ cần thấy rõ trong âm mưu của chúng.

            Theo ngu ý, khi muốn học, muốn đọc kinh điển, thì cần lưu ý đến các điểm sau đây:

            1.  Thầy thuộc Tông phái nào, giới đàn nào, đã tu học ở đâu, hành đạo ở đâu, khả năng, giới hạnh thế nào? Từ đâu đến...?

            Dĩ nhiên là chúng ta không được tìm hiểu giới cụ túc của Thầy, nhưng căn cứ vào ngôn giáo và thân giáo của Thầy, chúng ta có thể

hiểu được.  Những oai nghi như đi ,đứng ,nằm ngồi, nói năng, quan hệ là những biểu tướng mà người đời có thể đánh giá.  Có một tệ hại

mà hầu hết chúng ta mắc phải là:  Chỉ thích những thầy vừa giảng Pháp vừa cười nói vui vẽ, nói nhiều chuyện tiếu lâm.  Không thích những thầy

có dáng vẽ oai nghiêm, ít cười, mà chỉ chú trọng đến thâm diệu nghĩa của kinh.  Chúng ta cần hiểu là, chúng ta phải học với những vị đủ

tư cách "Ngồi toá Như Lai" và "giảng Pháp đại thừa" mà thôi.

            2.  Phải chọn kinh sách để học.  Tất nhiên tu học theo pháp môn nào thì chọn kinh sách ấy.  Nhưng phải biết rằng kinh ấy có ở trong

đại tạng  hay không.  Ai dịch?  ai giảng?  Như đoạn trước tôi đã đề cập đến.  Ở đây tôi xin đưa ra một số ý kiến nữa.  Do vì hiện trạng

của VN, nên chúng ta phải thận trọng hơn trong việc tìm kiếm kinh sách.  Hiện nay, ngoài Viện nghiên cứu Phật học của CSVN, một số

bồi bút ở trong cũng như hải ngoại, trong đó gồm có "cán bộ Tăng" và "cán bộ cư sỹ".  Đây là một điều rất đau lòng cho những ai quan tâm

đến vận mạng Phật giáo VN hiện nay.  Những vị mà chúng ta đã từng kính phục như HT Trí Tịnh, HT Từ Nhơn chẳng hạn, bây giờ chiếc Tăng bào

không còn ý nghĩ gì nữa, vì các ngài đã khoác lên mình chiếc áo "vét đỏ" rồi.  Do vậy, các tác phẩm hay dịch phẩm sau 1975, cũng phải

đọc một cách thận trọng.  Tại sao thế? Chính vì tư tưởng các ngài đã bị Ma vương chuyển hoá.  Trong lúc đó, kinh điển PG, nhất là

đại thừa, nhiều chỗ cao siêu, khó hiểu.  Chỗ thì Phật dạy cho Bồ tát, chỗ thì ngài dạy cho Thanh Văn, chỗ dạy cho cư sỹ.  Nếu như lấy thái

độ và tri thức của cư sỹ mà học Bồ tát, thì e rằng sẽ phạm vào những lỗi khác, có thể tiến đến chỗ bài bác...

            Huống chi là những cư sĩ, mà lại cư sĩ giả, thì việc dịch, giảng kinh tất sẽ lợi dụng chỗ này, móc méo chỗ kia, thì thật là tội lỗi.

  Tịnh Hải là một ví dụ.  Đọc cuốn "Niệm Phật cách nào chắc được vãng sanh" chắc quí vị đã thấy rõ (Đã trình bày trước).

            Để tạm thời kết luận, tôi xin mời quí vị cùng tôi suy gẫm bài thơ "Xem Xiệc" của HT Viện trưởng Thích Quãng Độ:

 Giữa lòng đô thị lúc ban ngày
Người ngồi xem xiệc rất mê say
 Lang sói hiền từ khoe móng vuốt
Cáo chồn ranh mảnh trỗ tài hay
Trăn rắn dịu dàng phô đầu lưởi
Hùm beo mềm mại múa chân tay
Rừng xanh núi thẳm ai chưa tới
Muốn biết thì xin cứ đến đây  

 01/01004
 Bảo Quốc Kiếm

 


Cập nhật ngày : 01-01-2004


Webmaster:quangduc@quangduc.com

Trở về Trang Diễn Đàn

Đầu trang

 

Biên tập nội dung: Tỳ kheo Thích Nguyên Tạng
Xin gởi bài mới và ý kiến đóng góp đến ban biên tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com